Chương :
“Răng rắc!”
Ngón tay Diệp Phi siết chặt ngón tay, một tiếng giòn vang vang lên, cổ của đệ tử Chấp Pháp Đường mềm nhữn, trực tiếp ngã xuống.
Trên mặt tràn đầy khiếp sợ, chết không nhắm mắt.
Trong lòng mọi người lạnh run lên.
Cung Tố Cầm quát chói tai một tiếng: “Diệp Phi, anh muốn chết à, anh dám giết người của Chấp Pháp Đường sao?”
Hơn mười người sôi nổi rút kiếm.
Diệp Phi không trả lời, chân trái dâm một cái, đất đá vụn trên mặt đất bay nhanh ra ngoài.
“AI”
Tiếng kêu thảm thiết của mười mấy người chồng lên nhau, mấy đệ tử Chấp Pháp Đường đang nhằm về phía Diệp Phi đều bay về phía sau, toàn bộ cơ thể đều bị thủng lỗ.
Bọn họ ngã trên mặt đất giấy giụa vài cái, sau đó nằm bất động.
Nhìn thấy mười mấy người chết đi, sắc mặt Cung Tố Cầm thay đổi, liên tục phẫn nộ quát: “Diệp Phi, Diệp Phi, mày dám giết người của Chấp Pháp Đường sao? Ai cho mày lá gan đó?”
Không ai trả lời, chỉ có một chưởng đáp lại.
Cung Tố Cầm muốn dùng Tô Tích Nhi làm lá chắn, nhưng lại thấy ngón tay của Diệp Phi đã tới trước mặt.
Cô ta nhanh chóng lui về.
Đồng thời nâng kiếm chĩa thẳng về phía Diệp Phi.
Chỉ là còn chưa đâm được thì đã bị một chưởng chém xuống, giây tiếp theo, ngón tay Diệp Phi nắm lấy yết hầu Cung Tố Cầm.
Diệp Phi yên tĩnh đứng đó: “Tôi nói rồi, các người sẽ phải chết”
Lúc có sóng gió, Mộ Dung Tam Thiên không chỉ không đồng ý đối ngoại mà còn bỏ đá xuống giếng, hôm nay lại giãm lên đầu mình, Diệp Phi đương nhiên sẽ không nhân từ nữa.
Gần như cùng lúc này, Độc Cô Thương và Miêu Phong Lang cũng xông ra ngoài, nhốt mấy đệ tử Chấp Pháp Đường đang chạy ra cổng lại.
Có người muốn lái xe trốn chạy khỏi đây, kết quả lại bị Miêu Phong Lang đánh bể đầu.
Cung Tố Cầm vốn hống hách vì thế mạnh người đông, bây giờ lại biến thành người cô đơn.
Thẩm Đông Tinh mở mày mở mặt, không màng vết thương múa may hưng phấn hô lên: “Giết, giết, giết!”
Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm đưa Tô Tích Nhi về phòng.
“Mày điên rồi, mày điên rồi”
Cung Tố Cầm vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Tàn sát đệ tử đồng môn, tội ác tày trời, Diệp Phi, mày đang phạm tội diệt môn tộc đấy”
Diệp Phi không nói nhảm nữa: “Còn có di ngôn không?”
“Diệp Phi, nếu như mày đụng đến tao, mấy người Vương Đông Sơn cũng phải chết”
Sau khi khiếp sợ, Cung Tố Cầm nhìn thấy đàn em đã chết hết, nhưng mình lại không bị gì thì chắc chắn rằng Diệp Phi kiêng kị thân phận của cô ta, vì thế lại khôi phục sự ngạo nghẽ: “Nói thật cho anh biết, Vương Đông Sơn và Tiết Như Ý vì ủng hộ anh chấp nhận quyết đấu nên đã bị cậu Mộ Dung bắt vào thủy lao hỏi tội rồi”
“Chân và tay bọn họ đều là tôi tự mình đánh gãy, ngón tay của Hoàng Tam Trọng cũng là tôi tự bẻ gãy đấy”
“Ba ngày rồi tôi còn chưa cho bọn họ cơm ăn, để bọn họ đói uống nước rửa chân của tôi”
“Đúng rồi, con gái của Vương Đông Sơn, Vương Thơ Viện, nửa tiếng trước cũng bị tôi đưa lên giường cậu Mộ Dung”
Sáu ngày nay, Cung Tố Cầm phát tiết hết sự sỉ nhục của cái tát đó lên trên người mấy người Vương Đông Sơn, còn lấy tính mạng Vương Đông Sơn ra để uy hiếp Vương Thơ Viện dâng thân mình.
Cung Tố Cầm còn tự làm trò trước mặt Diệp Phi, hống hách nói ra lời này, hoàn toàn không để Diệp Phi vào mắt, khiêu khích và khinh thường trần trụi.
Cô ta chắc chắn Diệp Phi không dám giết mình, vì thế trút hết nỗi oán hận của mấy chục đệ tử Chấp Pháp Đường đã chết, không lựa lời nói ra.
Cung Tố Cầm muốn xem dáng vẻ Diệp Phi bất đắc dĩ.
“Diệp Phi, đừng làm màu nữa, máy không dám giết tao đâu: “Không giết tao thì anh và mấy người Vương Đông Sơn còn có một chút cơ hội, giết tao rồi, không chỉ mày sẽ trở thành kẻ địch toàn bộ liên đoàn võ thuật, còn sẽ liên lụy đến Tiết Như Ý nữa”
Đồng tử Diệp Phi lạnh lẽo hơn.