Chương :
Độc Cô Thương tiếp tục lao về phía trước.
Lúc hắn vừa mới đến tòa nhà, ba gã cao thủ của Chấp Pháp Đường cảm thấy có cơ hội để thừa nước đục thả câu, bỗng nhiên nhảy từ trên lầu xuống.
Bóng người trải dài dưới ánh hoàng hôn, lưỡi dao cũng trở nên sắc bén hơn vài phần.
“Vèo vèo!”
Tay phải Độc Cô Thương chuyển động, kiếm bổ ra hình chữ chữ thập, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Trong gió lạnh, ba bóng dáng vừa chạy tới trên đường đã nhanh chóng ngừng lại, sau đó rơi xuống đất như chim bị bẻ gãy cánh.
Máu bắn tung tóe đến chết.
Mấy người còn lại gầm rú muốn lao tới để vây giết, nhưng cũng bị Độc Cô Thương không nể tình chém chết.
Không thể ngăn cản được.
Mặt Cung Tố Cầm xám như tro tàn, xong rồi, xong rồi, đệ tử tinh nhuệ của Chấp Pháp Đường tổn thất hơn một nửa rồi.
Diệp Phi vẫn không dừng chân, không nhanh không chậm bước tới sảnh lớn.
Anh dùng khí thế như gió đẩy mạnh tốc độ, loại đột kích giết chóc này khiến mọi người cảm thấy chấn động tận đời.
Ngay như lời anh nói ở cửa, người nào chắn tao sẽ chết.
Bởi vậy cả quãng đường này là quãng đường chết chóc, nơi anh đi qua đều máu chảy thành sông, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng chỉ lướt qua.
“Rầm!”
Phía xa xa, đột nhiên vang lên một tiếng sấm làm này buổi chiều này thêm lạnh lẽo.
Mặt Diệp Phi không cảm xúc chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt dừng trên tòa nhà gần trong gang tấc, anh không chút do dự bước vào.
Bước chân vừa chạm vào bậc thang, một lão giả áo vàng đã xuất hiện.
“Thằng nhóc này, chịu chết Lão giả áo vàng không hề chần chừ, tay phải chợt lóe, dao trong tay nhanh chóng bổ về phía Độc Cô Thương.
Dáng vẻ độc ác hung tàn, đáng sợ như một ngọn núi lớn ập xuống.
“Keng!”
Nhưng hắn vừa lao ra được vài bước đã thấy một bàn tay nhẹ nhàng giơ lên.
Ngay lập tức lão giả áo vàng chấn động, khuôn mặt ngập tràn khiếp sợ, dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Nơi yết hầu của hắn có thêm một bàn tay.
Mà bàn tay này lại bóp nát ý chí chiến đấu, bóp nát mạng sống của hắn.
“A!”
Lão giả áo vàng chuyển động vài cái, sau đó ngã về phía sau, co quắp trên mặt đất vài cái rồi chết đi, trong mắt vừa mờ mịt vừa không cam lòng.
Hắn chưa từng nghĩ đến mình lại chết vì một kích của Diệp Phi.
Diệp Phi không nhìn hắn, thong dong bước qua người chết đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước.
Cung Tố Cầm khóc lóc nhìn lão giả áo vàng lão: “Không, không, các người không có tư cách giết ông ấy!”
Đây là người thấy từ thuở vỡ lòng của cô ta, cũng là nguyên lão của Chấp Pháp Đường, sao cô ta có thể tưởng tượng được việc Độc Cô thương dùng một kiếm để giết hắn.
“Rầm!” Trên bầu trời lại có thêm một tiếng sấm, che giấu sự chết chóc ở Liên đoàn võ thuật Nam Lăng.
Nhấc chân, cất bước, động tác của Diệp Phi vẫn như người đường bình thường, nhưng anh đã đi vào sảnh lớn.
Sau đó, ánh mắt anh dừng ở phòng cuối.
Mấy đệ tử Chấp Pháp Đường theo bản năng muốn đi báo tin, nhưng lại bị Độc Cô Thương không lưu tình chém ngã xuống đất.
Hai người nơi cửa vừa muốn rút vũ khí ra, cuối cùng cảm thấy yết hầu đau đớn ngã xuống.
Độc Cô Thương vẫn chuẩn xác tàn nhẫn như thế, không cho đối thủ chút cơ hội phản ứng nào.
Một đường chém giết này đã có hơn đệ tử Chấp Pháp Đường chết rồi, Cung Tố Cầm cực kỳ đau khổ.
Cô ta chưa hề nghĩ đến mấy người Diệp Phi không chỉ dám đến Chấp Pháp Đường, mà lại còn đại khai sát giới.