Chương :
“Răng rắc!”
Giọng nói vừa cất, mũi chân Diệp Phi nghiến mạnh, xương cốt đứt gấy.
“Mày!” Mộ Dung Phi Hùng cứng người.
Đôi mắt mở lớn, miệng mũi trào máu, gương mặt không cam lòng, tức giận, khiếp sợ không nói nên lời.
Anh ta không thể ngờ Diệp Phi lại thật sự dám giết.
Giây phút cuối cùng của sự sống giúp anh ta cảm nhận được sinh mệnh sắp rời đi, bắt đầu rơi lệ, khoảnh khắc trước khi chết, trong lòng anh ta ngập tràn hối hận.
Anh ta không nên động vào Diệp Phi.
Nhìn thấy Mộ Dung Phi Hùng chết, Cung Tố Cầm điên loạn kêu to một tiếng: “Không!” Mấy cô gái cắn nát môi mới miễn cưỡng ngăn được tiếng hét chói tai bật ra khỏi miệng.
Toàn trường không phải yên lặng mà là lạnh buốt từ đâu đến chân, không ai ngờ được, Mộ Dung Phi Hùng đã chết, càng không ngờ Diệp Phi dám giết anh ta trước công chúng.
Mộ Dung Tam Thiên tức giận ngã lăn ra đất.
“Nhãi ranh!” Ông lão mũi ưng căm phẫn không thôi, theo bản năng muốn chửi mấy câu, nhưng lời nói được một nửa, một cây kiếm màu đen đã xuyên thẳng vào tim ông ta.
Độc Cô Thương không nói hai lời đã ra tay, dứt khoát xử người áo đen.
Thẩm Đông Tinh cũng gọi người bắt hết tất cả những người còn lại.
Diệp Phi đá văng thi thể của Mộ Dung: “Người tiếp theo, Miyamoto Takumamoril”
Sau khi giết chết Mộ Dung Phi Hùng, Diệp Phi cứu mấy người Tiết Như Ý ra, còn chữa thương cho họ.
Anh không để bụng chuyện Mộ Dung Tam Thiên tức giận, anh huyết tẩy hơn một trăm đệ tử của Chấp Pháp Đường, hai bên đã không còn đường hòa hợp.
Còn nguyên lão của liên đoàn võ thuật trong tương lai sẽ phán thế nào, Cửu Thiên Tuế có thái độ gì, Diệp Phi không hề nghĩ đến những điều đó.
Xem vết thương xong, Diệp Phi điều động cao thủ của nhà họ Giang để trấn giữ Võ Minh Nam Lăng, còn ủy thác Chu Tĩnh Nhi bảo vệ Vương Đông Sơn và Hoàng Thiên Kiều.
Tiếp theo, Diệp Phi còn phải chuẩn bị cho việc khác.
Anh để Thẩm Đông Tinh đưa Miêu Phong Lang về Thập Vạn Đại Sơn, một là tránh bị thanh lý toàn đội nếu thất trận, hai là hy vọng dùng Miêu Phong Lang để chỉnh lý bố cục Thập Vạn Đại Sơn.
Tiếp theo, Diệp Phi lại sắp xếp hai chị em họ Đường bay suốt đêm về Long Đô, Diệp Vô Cửu, Thẩm Bích Cầm và Tô Tích Nhi đến nhà họ Tống ở tạm, Chung Thiên Sư đi khắp bốn bể để rèn luyện.
Mấy người Đường Nhược Tuyết ban đầu không muốn rời đi, muốn cùng Diệp Phi đối mặt với trận quyết chiến, nhưng Diệp Phi lại kiên trì bắt họ phải nghe theo sự sắp xếp.
Sau khi không còn gì lo lắng, Diệp Phi mới có thể thoải mái tham chiến.
Nhóm Diệp Vô Cửu cuối cùng chỉ có thể tan đàn.
Còn Độc Cô Thương, Diệp Phi không có sắp xếp gì, trong lòng anh rất rõ, anh có làm gì đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không rời xa anh nửa bước.
“Thật là một đêm tốt đẹp”
Sau khi tiễn cha mẹ, Diệp Phi ngồi trong đình ở biệt thự Phi Long hóng gió, pha một ấm trà, hưởng thụ sự bình yên trước trận đại chiến.
“Ngày tốt cảnh đẹp, sao có thể thiếu được người đẹp?”
Lúc này, sau lưng, một làn gió thơm thổi qua, tiếp theo, một người mang mùi hương ngào ngạt ôm Diệp Phi từ phía sau.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn, lọt vào mắt là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười ngọt ngào lại không ngừng liếc mắt đưa tình, đôi môi kiều diễm càng nở rộ quyến rũ đòi mạng.
“Sao chị lại tới đây?”
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tống Hồng Nhan, Phi khế cười một tiếng nói: “Mưa to ập đến, không có lệc gì thì đừng chạy lung tung.”
“Ngày mai cậu phải tham gia trận tử chiến, chị không tới thăm cậu thì quả thật quá vô tình”
Tống Hồng Nhan nhẹ nhàng ôm Diệp Phi, còn dùng mặt cọ cọ vào tai anh: “Cậu cũng đừng quên, cậu là người đàn ông nhỏ mà chị bao nuôi”
Đêm nay, người phụ nữ mặc chiếc váy Chanel lụa dài, trang điểm trong trẻo, mái tóc dài thướt tha như một cô tiên rơi xuống trần gian.
Quyến rũ chết người.
Diệp Phi đùa vui: “Sao, lo lắng ngày mai tôi thua, chết ở núi Ngô Đồng, nên đến nhìn tôi lần cuối?”
Ngày mai sinh tử khó dò, cho nên đêm nay Diệp Phi không tránh né Tống Hồng Nhan, híp mắt hưởng thụ sự dịu dàng của cô.