Chàng Rể Chiến Thần

chương 1037: dụ rắn ra hang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Vương ngạc nhiên, ý của Dương Thanh là anh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết nhưng cần sự phối hợp của Vương tộc à?

"Chi bằng cậu Thanh nói ra trước, cũng tiện cho tôi xem xét, đúng không?"

Quan Vương cười nói.

Ý của lão ta cũng rất rõ, đó chính là chờ Dương Thanh nói suy nghĩ của anh ra trước rồi lão ta sẽ quyết định có phối hợp hay không.

Dương Thanh cũng không để ý, cười nói: "Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chính là chủ động dẫn dụ người của Quỷ Môn ở Miêu Thành, chẳng phải Vương tộc cũng phát hiện người của Quỷ Môn Miêu Thành rồi hay sao?"

Quan Vương gật đầu: "Thuật dịch dung của họ cực kỳ hay, đến tôi cũng bị lừa, thậm chí còn giả dạng làm một trưởng lão của Vương tộc họ Quan”.

"Nếu không nhờ chuyện nhà họ Khương làm tôi đề phòng thì không biết khi nào mới phát hiện ra chuyện này”.

Khương Hùng nói: "Nghe đồn thuật dịch dung của Quỷ Môn là dùng cổ thuật, chế tạo bằng da mặt của người sống. Nếu muốn phát hiện, đúng là rất khó”.

"Đúng là rất khó nhưng bây giờ chúng ta đã đề phòng, họ muốn dùng thuật dịch dung để lừa thành viên trong các tộc, e là cũng không dễ dàng gì”.

Quan Vương gật đầu nhìn Dương Thanh nói: "Nói ra đều nhờ cậu Thanh cả. Nếu không nhờ cậu Thanh tìm được mười người của Quỷ Môn Miêu Thành trong nhà họ Khương, chờ đến khi chúng ta phát hiện bí mật này, e là cũng khó”.

Dương Thanh nheo mắt, cười tủm tỉm nói: "Quan Vương nói đùa, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không ngờ chó ngáp phải ruồi, lôi được đám người Quỷ Môn trà trộn trong nhà họ Khương ra”.

Dương Thanh không phải đồ ngốc, Quan Vương cực lực "dồn" công lao phát hiện người Quỷ Môn ở Miêu Thành cho Dương Thanh, thật ra chỉ vì lão ta đang sợ hãi Quỷ Môn ở Miêu Thành, do đó đổ hết thù hận lên người Dương Thanh.

Thậm chí Dương Thanh còn đoán có lẽ Vương tộc họ Quan đã phát hiện khách quý trưởng lão đó có vấn đề từ lâu rồi, chỉ là Quann Vương e dè Quỷ Môn ở Miêu Thành nên chần chừ không vạch trần.

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy?

Dương Thanh mới phát hiện người của Quỷ Môn Miêu Thành trong nhà họ Khương, ngay sau đó Vương tộc họ Quan cũng phát hiện?

"Cậu Thanh khiêm tốn quá, dù thế nào thì nếu không nhờ cậu, có lẽ bây giờ nhà họ Khương đã bị Quỷ Môn Miêu Thành khống chế rồi”.

Quan Vương cười sảng kɧօáϊ: "Hơn nữa, cậu Thanh đúng là cứu tinh của Vương thành Quan chúng tôi. Nếu nhà họ Khương bị Quỷ Môn ở Miêu Thành khống chế thật, e là Vương tộc họ Quan cũng gặp nguy hiểm”.

"Quan Vương, ông nói vậy hơi không đúng lắm thì phải?"

Mặt Khương Hùng bỗng sầm suống, không vui nói.

Quan Vương bất ngờ: "Ý ông Khương là sao?"

Khương Hùng hừ lạnh nói: "Ông cũng nói rồi, vài chục năm trước Miêu Thành đã có mười cao thủ Thần Cảnh. Mà Vương thành Quan rộng lớn lại không có cao thủ Thần Cảnh nào”.

"Cậu Thanh chỉ là khách của Vương thành Quan mà thôi, cậu ấy cũng chỉ giúp nhà họ Khương chúng tôi một phen, không ngờ người Quỷ Môn ở Miêu Thành lại dịch dung thành tam trưởng lão nhà họ Khương từ lâu”.

"Hơn nữa, những chuyện này là chuyện riêng của Vương thành Quan, liên quan gì đến cậu Thanh đâu?"

"Ông cứ luôn miệng nói cậu Thanh phát hiện người của Quỷ Môn Miêu Thành, thế chẳng phải đang đẩy cậu Thanh vào mối nguy của Vương thành Quan à?"

Quan Vương biết từ trước đến nay Khương Hùng luôn là người thẳng tính nhưng lại không ngờ Khương Hùng lại không hề nể mặt lão ta, thẳng thắn vạch trần ý định của mình ngay trước mặt mọi người.

"Khương Hùng, ông nói quá rồi. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, muốn thể hiện lòng biết ơn với cậu Thanh mà thôi, sao tôi lại đẩy cậu Thanh vào mối nguy của Vương thành Quan chứ?"

Mặt Quan Vương lạnh lùng, bực mình nói: "Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, do ông nhạy cảm quá thôi”.

Dứt lời, Quan Vương lại nhìn về phía Dương Thanh: "Cậu Thanh, tôi không có ý gì khác, đương nhiên nếu cậu cũng cho rằng tôi muốn lợi dụng cậu thì cậu cứ yên tâm đi. Tôi có thể hỗ trợ cậu giấu chuyện cậu đã giúp nhà họ Khương đối phó với cao thủ của Quỷ Môn Miêu Thành”.

"Không những thế, thậm chí tôi còn sẵn sàng che giấu chuyện cậu Thanh đã đến Vương thành Quan”.

Khương Hùng hừ lạnh, không nó gì thêm. Dù gì những lời Quan Vương mới nói làm lão ta không thể bới móc chỗ sai được.

"Hai vị nghiêm trọng quá rồi!"

Dương Thanh cười cười: "Đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai tộc”.

"Dù thế nào, tôi và nhà họ Khương cũng được xem như bạn cũ. Nếu một chuyện nhỏ như vậy mà có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai tộc chúng tôi thì quan hệ giữa chúng tôi cũng mong manh quá rồi nhỉ?"

Quan Vương chợt cười, nhìn Khương Hùng hỏi: "Ông Khương, tôi nói đúng không?"

"Đó là tất nhiên! Ban nãy là tôi nhạy cảm quá, xin lỗi!"

Khương Hùng cũng lên tiếng.

Mặc dù lão ta biết đúng là Quan Vương có ý định lợi dụng Dương Thanh nhưng trước mắt, Dương Thanh cũng muốn lôi kéo Vương tộc họ Quan, đương nhiên lão ta sẽ nể mặt Quan Vương.

"Ha ha, ông Khương nghiêm trọng quá rồi, chỉ là cãi miệng thôi mà, không có gì phải xin lỗi”.

Quan Vương cười sang sảng, chủ động nâng tách trà: "Nào, uống trà đi!"

Nước trà nóng hổi tiến vào cổ họng, không khí căng thẳng ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.

Bỗng dưng Quan Vương lại hỏi: "Cậu Dương, lúc trước cậu nói chủ động dẫn dụ người của Quỷ Môn Miêu Thành, không biết cụ thể sẽ tiến hành thế nào?"

Khương Hùng cũng nhìn về phía Dương Thanh, chuyện này liên quan đến an toàn của Vương thành Quan, cũng liên quan đến an toàn của Dương Thanh.

Dù gì đúng là Dương Thanh đã giải quyết ổn thoả chuyện nhà họ Khương. Nếu người của Quỷ Môn Miêu Thành muốn trả thù thật, chắc chắn Dương Thanh sẽ bị xem là kẻ thù số một.

"Nói đến Quỷ Môn Miêu Thành, hẳn là hai người cũng biết một nơi khác là Đế Thôn đúng không?"

Dương Thanh cười hỏi.

Nghe đến Đế Thôn, sắc mặt hai người Quan Vương và Khương Hùng nghiêm túc hẳn lên, lần lượt gật đầu.

"Nghe cậu Thanh nhắc, đúng là Quỷ Môn Miêu Thành khá giống Đế Thôn, chỉ là Quỷ Môn Miêu Thành không được nổi tiếng như Đế Thôn”.

Quan Vương nói: "Nghe nói Quỷ Môn Miêu Thành có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, còn về tình hình Đế Thôn thì lại hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ biết trăm năm trước, người bước ra từ Đế Thôn đã làm năm trong số chín Hoàng tộc lớn phải kinh sợ vì năng lực của mình”.

"Sau sự kiện đó, năm Hoàng tộc lớn biến thành năm Vương tộc lớn, thực lực tổng hợp yếu dần, đến giờ vẫn không thể trở lại vị trí đỉnh phong của Vương tộc”.

Dương Thanh khẽ gật đầu: "Nhiều năm trôi qua, Đế Thôn luôn ở ẩn, chắc chắn là có quy định của Đế Thôn. Nếu không tại sao Đế Thôn phải khép kín, thế giới bên ngoài không tốt bằng Đế Thôn à?"

Khương Hùng hiểu ra: "Cho nên hẳn là Miêu Thành cũng có quy tắc giống vậy, Quỷ Môn chỉ là thế lực đứng đầu Miêu Thành, không thể đại diện cho toàn bộ Miêu Thành”.

"Có lẽ ngay cả người quản lý chân chính của Miêu Thành cũng không biết Quỷ Môn đã âm thầm xuất thế, hơn nữa còn có ý đồ khống chế Chiêu Châu”.

Nghe suy đoán của Khương Hùng xong, mặt Quan Vương cũng biến sắc, khϊế͙p͙ sợ nhìn Dương Thanh, chờ Dương Thanh trả lời.

Nếu là vậy thật thì lá gan của Quỷ Môn lớn thật.

Trong lời đồn, Miêu Thành có mười mấy cao thủ Thần Cảnh nhưng không có nghĩa Quỷ Môn có thể điều động hết mười cao thủ Thần Cảnh đó.

Dương Thanh gật đầu: "Ông Khương cũng đoán giống tôi nhưng tất nhiên đây chỉ là đoán. Dù sao Miêu Thành cũng giống như Đế Thôn, là nơi ở ẩn lánh đời. Còn về Quỷ Môn xuất thế, rốt cuộc nó có phải là mong muốn của toàn bộ Miêu Thành không, chúng ta không có cách nào để chứng thực”.

"Nhưng chúng ta có thể thử một chút, lần này Quỷ Môn đã bị thiệt hại mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, e rằng đây cũng là một thiệt hại không nhỏ với Quỷ Môn”.

"Nếu chúng ta dụ người của Quỷ Môn ra, chỉ cần người họ đến thì chắc chắn sẽ có cao thủ Thần Cảnh, có thể nhân cơ hội thăm dò đối phương. Có lẽ sẽ có đáp án chúng ta muốn biết”.

"Chỉ là một khi thất bại, e rằng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!"

Dương Thanh nói xong, Quan Vương và Khương Hùng đều nghiêm túc và lo lắng.

Ban nãy Dương Thanh vẫn chưa nói hết câu nhưng họ đều hiểu, đó chính là nếu dẫn dụ cao thủ Miêu Thành đến, một khi thất bại, e rằng toàn bộ Vương thành Quan sẽ bị Quỷ Môn khống chế.

Dù sao Vương thành Quan to như vậy nhưng không có cao thủ Thần Cảnh nào, bây giờ người họ có thể nương tựa vào chỉ có mình Dương Thanh.

"Cậu Thanh cũng nói nếu dụ người của Quỷ Môn Miêu Thành, tất nhiên phải có cao thủ Thần Cảnh nhưng Vương thành Quan của tôi không có ai đạt đến Thần Cảnh. Dụ kẻ thù cao thủ Thần Cảnh đến, chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?"

Quan Vương bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt sáng như sao.

Dương Thanh cười nhạt: "Có một số việc Quan Vương đã đoán được thì cần gì phải thăm dò?"

Khương Hùng cũng kiêu ngạo nói: "Nếu đã có cậu Thanh hỗ trợ thì Quỷ Môn có gì đáng sợ đâu?"

"Ha ha!"

Cuối cùng Quan Vương cũng xác định được suy đoán trong lòng, lập tức cười to: "Nếu đã vậy thì cứ làm theo những gì cậu Thanh nói, chủ động dụ cao thủ Quỷ Môn ra”.

- ---------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio