Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông Tiền, cẩn thận!"
Tần Thanh Tâm thấy mấy tên vệ sĩ nhà họ Bạch xông tới thì hoảng sợ kêu lên.
Giờ phút này, Tiền Bưu cũng cảm giác được một khí thế mạnh mẽ không thể đỡ nổi nhưng ông ta đã rơi vào đường cùng, không còn đường lui nữa. Trong giây lát, ông ta tập trung hết sức lực đánh ra một quyền.
"Bốp!"
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Một giây tiếp theo, một bóng người như diều đứt dây bay ra ngoài.
"Ông Tiền!"
Tần Thanh Tâm vô cùng đau khổ kêu lên.
Giờ phút này, cô chợt cảm giác mình chính là một yêu tinh hại người. Bởi vì mình nói muốn ly hôn mà Dương Thanh xảy ra chuyện.
Bây giờ, ngay cả Tiền Bưu được Dương Thanh thu xếp tới bảo vệ mình cũng bị mình làm liên lụy, bị vệ sĩ nhà họ Bạch đánh cho bị thương nặng.
Tiền Bưu ngã trên mặt đất và phun ra một búng máu.
Dù vậy, ông ta vẫn cố chịu cơn đau dữ dội từ trong ngực truyền đến, từ dưới đất bò dậy, trong ánh mắt chỉ có sự lãnh đạm và kiên định.
"Ồ?"
Gã vệ sĩ nhà họ Bạch khẽ nhíu mày.
Gã là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, cho dù ở trong Vương thành Bạch cũng xếp vào top cao thủ hàng đầu.
Không ngờ Tiền Bưu trúng phải một đòn mạnh mẽ của gã mà vẫn có thể bò dậy được.
Theo dự kiến của gã, cho dù Tiền Bưu không chết cũng thành kẻ tàn phế, chứ đừng nói là đứng lên được.
Theo gã thấy, Tiền Bưu chỉ là một Vương Cảnh sơ kỳ tép riu thôi.
"Ông Tiền!"
Tần Thanh Tâm đau khổ kêu lên và vội vàng bước tới.
Tiền Bưu lau vết máu bên miệng, thấy Tần Thanh Tâm lo lắng thì nói: "Có tôi ở đây, tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện đâu!"
"Ông Tiền, ông cứ mặc kệ tôi, mau rời khỏi đây đi”.
Tần Thanh Tâm với đôi mắt đỏ hoe nói, cô thật sự không muốn liên lụy tới người khác, thà mình chết chứ không muốn liên lụy người vô tội.
Tiền Bưu khẽ nhếch môi, cố giả vờ bình tĩnh nói: "Cô yên tâm đi, tôi còn có thể chịu đựng được”.
Ông ta vừa nói dứt lời đã đứng trước mặt Tần Thanh Tâm, không hề khϊế͙p͙ sợ nhìn tên vệ sĩ nhà họ Bạch.
"Ông làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết đấy!"
Vệ sĩ nhà họ Bạch hờ hững nhìn về phía Tiền Bưu nói: "Chắc ông cũng biết rõ giữa tôi và ông có chênh lệch lớn tới mức nào. Một đòn vừa rồi, tôi đã nương tay rồi. Nếu ông cố ý muốn chết thì đừng trách tôi không khách sáo!"
Vừa rồi Bạch Tuấn Hào ra lệnh giết Tiền Bưu, tên lính nhà họ Bạch đã dùng hết sức. Gã nói vậy chỉ để cứu vãn lại thể diện của mình.
"Trừ khi tôi chết, bằng không đừng ai mong làm hại được sếp Tần!"
Tiền Bưu kiên định nói.
"Nếu ông muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn ông đi ngay bây giờ!"
Vệ sĩ nhà họ Bạch hoàn toàn bị chọc giận, vô cùng lãnh đạm nói. Gã vừa dứt lời đã biến mất.
Trong tay Tiền Bưu chẳng biết đã xuất hiện một con dao găm lóe lên ánh sáng tối tăm từ lúc nào. Ông ta hơi cong người giống như một con báo đi săn chuẩn bị hành động bất kỳ lúc nào.
"Giết!"
Tiền Bưu chợt di chuyển.
Con dao găm sắc bén trong tay ông ta lập tức rạch ngang qua không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
"Phụt!"
Một đòn đánh xuống, không ngờ lại làm sofa nhà họ Bạch bị thương.
"Ông muốn chết!"
Trên cánh tay vệ sĩ nhà họ Bạch bị rạch một vết rất sâu. Gã thẹn quá thành giận, đấm mạnh về phía đầu của Tiền Bưu.
Tiền Bưu không cam lòng. Một đòn vừa rồi đã là đòn mạnh nhất của ông ta, chính là muốn liều mạng giết chết tên vệ sĩ nhà họ Bạch.
Ông ta đánh một đòn này đã không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào. Một khi ám sát thất bại, ông ta hoàn toàn lộ ra trước tầm tấn công của đối phương.
Bản thân ông ta là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, vệ sĩ nhà họ Bạch lại là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thực lực của hai người không cùng một cấp.
Đối mặt với một đòn đã dồn hết sức lực của Vương Cảnh hậu kỳ, ông ta chỉ có thể chết.
Ông ta muốn tránh cũng không tránh được.
"Chết!"
Gã vệ sĩ nhà họ Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm rơi xuống.
Rất nhiều nhân viên nữ của tập đoàn Nhạn Thanh gần đó đều nhắm mắt lại, hình như không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng sắp xảy ra.
"Ông Tiền!"
Tần Thanh Tâm hét to một tiếng như xé tim xé phổi.
Cô biết Dương Thanh là người coi trọng tình cảm tới mức nào. Nếu Tiền Bưu chết vì bảo vệ mình, lúc anh quay về, liệu có tha thứ cho mình không?
Cô muốn xông tới đỡ một đòn trí mạng này cho Tiền Bưu, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường nên không thể làm được, chỉ đành trơ mắt nhìn nắm đấm của tên vệ sĩ nhà họ Bạch càng lúc càng gần đầu của Tiền Bưu.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, một người trung niên mặc trang phục chiến đấu giống như cơn gió lốc xuất hiện ở trước mặt Tiền Bưu và vung nắm đấm ra.
"Bốp!"
Một tiếng động lớn vang lên, dường như cả tập đoàn Nhạn Thanh cũng rung lên.
Ai nấy đều chấn động trước cao thủ đột nhiên xuất hiện này. Chỉ thấy tên vệ sĩ nhà họ Bạch vừa rồi còn đánh Tiền Bưu bị hất ra, cánh tay định giết Tiền Bưu đã gãy.
"A... cánh tay của tôi!"
Tên vệ sĩ nhà họ Bạch bay ra ngoài, miệng không ngừng kêu rên.
"Ông… ông là ai mà dám dính vào chuyện Vương tộc họ Bạch tôi?"
Bạch Tuấn Hào nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục chiến đấu này, sợ đến mức nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp.
Tiền Bưu cũng kinh ngạc nhìn cơ thể vạm vỡ đang chắn trước mặt mình.
Đổng Chiêm Cương đứng trước mặt Tiền Bưu ngạo nghễ nói, trên người phát ra sát khí. Cả tập đoàn Nhạn Thanh dường như lửa giận của ông ta bao phủ.
Tiền Bưu nghe Đổng Chiêm Cương nói vậy thì càng kích động hơn. Ông ta vẫn tưởng Dương Thanh bị người chiến vực đưa đi, bây giờ Đổng Chiêm Cương đích thân ra mặt giúp bọn họ rõ ràng là do anh gợi ý.
Nếu vậy, chẳng phải Dương Thanh đã thoát khỏi nguy hiểm?
Bằng không, sao anh có thể thu xếp cho thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô tới đây được?
Chỉ cần Dương Thanh còn sống, tất cả đều có hi vọng!
Cho nên Bạch Tuấn Hào mới dám phát ngôn bừa bãi.
Đổng Chiêm Cương cười lạnh: "Cậu đang dạy tôi cách làm việc à?"
"Hừ!"
Bạch Tuấn Hào hừ lạnh: "Nếu ông nghĩ vậy cũng được”.
"Bốp!"
Đổng Chiêm Cương lập tức biến mất, Bạch Tuấn Hào bị tát bay ra ngoài.
"Rắc rắc!"
Ngay sau đó, trong tay ông ta xuất hiện một khẩu súng lục, tiếng lên đạn vang lên, nòng súng chỉ thẳng vào đầu Bạch Tuấn Hào: "Cho dù Bạch Vương tới đây cũng phải nể mặt tôi một chút, cậu là gì mà dám dạy tôi làm việc?"
"Cậu dám phách lối nữa, có tin ông đây nổ súng bắn chết cậu không?"