Tần Đại Dũng nước mắt lưng tròng, hai mắt đỏ ngầu nói: "Cháu không thể để các bậc cha chú vì cháu mà chết được. Nếu hôm nay cháu thật sự bỏ đi thì sau này cháu sẽ áy náy cả đời!"
"Nếu chết, tất cả cùng chết!"
Tần Đại Dũng vô cùng kiên quyết nhìn Dương Thanh nói: "Dương Thanh, bố là bố vợ của con, hôm nay con nhất định phải nghe lời bố rời khỏi đây ngay. Con hãy giúp bố chăm sóc Thanh Tâm và Y Y, nói cho hai đứa nó biết bố mãi mãi yêu thương hai chị em nó!"
"Lão ta vẫn chưa đột phá Thần Cảnh, nói chính xác hẳn là đang ở bán bộ Thần Cảnh!"
Dương Thanh mãi vẫn không có cơ hội nói xen vào, lúc này mới tranh thủ được cơ hội, bình tĩnh nói: "Mọi người cứ yên tâm chỉ là bán bộ Thần Cảnh thôi, không làm gì được con đâu!"
"Dương Thanh, cháu còn trẻ, không thể nào biết được sự cách biệt của cảnh giới võ thuật. Dù lão ta không phải là Thần Cảnh, chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh nhưng vẫn có thể giết chết chúng ta dễ dàng!"
Tần Đức Chính hơi tức giận nói: "Bây giờ cháu nhất định phải rời khỏi nơi đây!"
Ông Ngô cũng lên tiếng: "Không sai, cháu nhất định phải rời đi, cậu chủ cũng phải rời đi luôn!"
"Cậu chủ, cậu Thanh, các người mau rời khỏi đây đi!"
Những cao thủ khác, cũng đồng loạt cầu xin. Bọn họ thật sự muốn Dương Thanh và Tần Đại Dũng rời đi.
Dương Thanh hơi bất lực, chẳng lẽ nhìn bản thân anh yếu ớt như vậy sao?
"Mọi người cứ yên tâm, thực lực của cậu Thanh mạnh hơn chúng tôi rất nhiều. Đừng nói là một cao thủ bán bộ Thần Cảnh nhỏ bé như Tần Như Phong, dù lão ta thật sự là Thần Cảnh thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cậu Thanh đâu".
Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi theo Dương Thanh không nhịn được lên tiếng.
Bọn họ biết Dương Thanh đã bước vào Thần Cảnh, nếu muốn ra tay với Tần Như Phong, chắc chắn có thể sẽ giết lão ta trong tích tắc.
Đám người Tần Đức Chính nghe cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nói vậy mà vẫn không tin. Bởi vì Dương Thanh còn quá trẻ, bọn họ không thể tin anh sẽ lợi hại như cao thủ Thần Cảnh được.
"Cái đứa trẻ này, sao cháu không chịu nghe lời vậy?"
Tần Đức Chính tức giận nói: "Kêu cháu dẫn Tần Đại Dũng rời đi để bảo vệ các cháu. Đại Dũng là đứa con duy nhất của anh cả. Cháu là con rể của nó, nếu các người có mệnh hệ gì, cháu nói thử xem sau khi chúng tôi chết xuống dưới phải ăn nói với anh cả thế nào đây?"
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát không giải thích nữa mà trực tiếp ra lệnh cho tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ: "Ra tay!"
"Rõ!"
Dương Thanh vừa ra lệnh xong, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ lập tức lao thẳng về phía Tần Như Phong.
"Muốn chết!"
Tần Như Phong quát lớn, hơi nhấc chân lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện dấu chân lõm xuống, cả mặt đất như đang rung chuyển.
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ không hề sợ hãi khi đối mặt với Tần Như Phong.
Sau lưng bọn họ chính là cao thủ Thần Cảnh thật sự, dù bọn họ muốn chết cũng không được.
Bọn họ biết rõ Dương Thanh để bọn họ giao đấu với cao thủ bán bộ Thần Cảnh là vì muốn rèn luyện bọn họ.
Từ trước đến nay con đường võ thuật vô cùng tàn khốc, chỉ có trải qua chiến đấu sinh tử, thực lực của bọn họ mới có thể tiến bộ vượt bậc được.
Có Dương Thanh ở đây bọn họ không cần sợ chết, chỉ cần bùng nổ sức mạnh toàn thân, hoàn toàn bộc phát tiềm lực võ thuật ra ngoài là được.
"Dương Thanh, con mau rời khỏi đây đi!"
Tần Đại Dũng sốt ruột nói.
Đám người Tần Đức Chính cũng không ngừng khuyên nhủ, bảo Dương Thanh dẫn Tần Đại Dũng rời đi.
Nhưng cho dù bọn họ nói thế nào Dương Thanh cũng thờ ơ. Anh chỉ đứng sau lưng Tần Đại Dũng, nhìn chằm chằm vào tám người đang đánh nhau kia.
Những người này đều là tinh nhuệ bên cạnh Dương Thanh, bọn họ chỉ có thể bị thương nhưng không thể chết. Nhớ quay lại đọc tiếp tại Tamlinh.com nha
Vì vậy Dương Thanh nhất định phải quan sát thật kỹ, nhằm bảo đảm lúc bọn họ gặp nguy hiểm tính mạng anh có thể cứu bọn họ ngay lập tức.
"Oành oành oành!"
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ giao đấu với Tần Như Phong, bùng nổ trong tích tắc, khí thế khủng bố càn quét khắp nhà họ Tần.
Chiến đấu cấp bậc này ngay cả cao thủ bên dưới thực lực Vương Cảnh hậu kỳ cũng không có tư cách đến gần.
Có Dương Thanh ở đây tám cao thủ không hề lo lắng mình sẽ chết, bộc phát toàn bộ sức mạnh, liều mạng chiến đấu với Tần Như Phong.
Khi đám người Tần Đức Chính thấy tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ lại có thể giằng co với Tần Như Phong, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thậm chí còn quên luôn việc thuyết phục Dương Thanh dẫn Tần Đại Dũng rời đi.
"Rốt cuộc những người này là ai? Chỉ là tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ vậy mà lại có thể giao đấu với Tần Như Phong sao?"
Ông Ngô kinh ngạc tột cùng nói.
Người khác có thể không phát hiện được nhưng Dương Thanh có thể thấy, tuy Tần Như Phong sở hữu thực lực bán bộ Thần Cảnh, nhưng rõ ràng hơi thở của ông ta không ổn định.
Giống như cố ép từ thực lực Vương Cảnh đỉnh phong sang thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Có sức nhưng không dẻo dai.
Sợ là lão ta không thể duy trì thực lực bán bộ Thần Cảnh quá lâu.
Trong khi đó tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đều là cao thủ hàng đầu trong đám cao thủ của Liên minh Vương tộc. Với thực lực của Vương tộc, chắc chắn đã tốn không ít tài nguyên để bồi dưỡng bọn họ.
Những người này từng trải qua thực chiến, không giống Tần Như Phong, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh nhưng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến.
Có thể nói thực lực của Tần Như Phong hơi yếu.
Có lẽ cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Vương tộc cũng ngang tài ngang sức với bán bộ Thần Cảnh Tần Như Phong.
"Rốt cuộc các người là ai?"
Sau khi Tần Như Phong đẩy lui mấy cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, sắc mặt vô cùng khó coi nói: "Những cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bình thường, tuyệt đối không có sức chiến đấu như vậy".
"Ha ha!"
Một cao thủ cầm đầu cười lạnh nói: "Chúng tôi là người của cậu Thanh, không phải ông đã biết rồi sao?"
Tần Như Phong vô thức liếc nhìn Dương Thanh, chỉ thấy anh ung dung đứng sau lưng Tần Đại Dũng, hai tay để trên xe đẩy, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn lão ta.
Lão ta không hề thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ trong mắt Dương Thanh, lúc anh nhìn lão ta chẳng khác nào nhìn một người rất bình thường, thậm chí còn lộ ra vài phần khinh thường.
Một người chưa tới ba mươi tuổi lại dám xem thường bán bộ Thần Cảnh như lão ta?
Tần Như Phong nhất thời thẹn quá thành giận: "Giết!"
Hơi thở trên người Tần Như Phong bỗng tăng vọt, lão ta lao thẳng vào tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
"Giết!"
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ không hề sợ hãi Tần Như Phong, nghênh chiến với lão ta.
Trong lúc nhất thời, thế lực hai bên ngang nhau, tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ giao đấu với cao thủ bán bộ Thần Cảnh vậy mà lại không hề tỏ ra yếu thế.
Việc này khiến đám người Tần Đức Chính thấy được hy vọng.
"Tốt!"
Tần Đức Chính kích động nói: "Hôm nay chính là ngày chết của Tần Như Phong!"
Tần Đại Dũng cũng kích động tột độ: "Không ngờ những người này lại lợi hại như vậy".
Ông ấy càng tò mò thực lực của Dương Thanh hơn.
Lúc tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nhìn Dương Thanh, trong mắt ngập tràn kính trọng.
Tần Đại Dũng biết đó là sự kính trọng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.
Sức chiến đấu của tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đã mạnh như vậy, liệu thực lực của Dương Thanh sẽ mạnh đến cỡ nào?
Ông ấy chợt nhớ lại lúc nãy Dương Thanh đã nói, có anh ở đây đám người Tần Đức Chính sẽ không sao. Lẽ nào, Dương Thanh quả thật lợi hại đến nỗi có thể tự tin đánh bại cả Tần Như Phong?
"Ầm!"
Đúng lúc này, Tần Như Phong đột nhiên bùng nổ sức mạnh kinh người, một cú đấm vung lên, một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bị đánh bay ra ngoài.
"Chết đi cho tao!"
Tần Như Phong giận dữ như thú hoang, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng vung nắm đấm.
Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ gần như trong tích tắc đồng loạt hộc máu bay ngược ra ngoài.
Đám người Tần Đức Chính vừa rồi vẫn còn kích động, lúc này cũng ngạc nhiên sững sờ: "Thất bại rồi?"
"Chết đi cho tao!"
Trong mắt Tần Như Phong lóe lên sát khí, nhấc chân lên lao thẳng về phía Dương Thanh.
Lúc này người lão ta muốn giết nhất chính là Dương Thanh.
Nếu không phải Dương Thanh dẫn đám cao thủ này đến thì lão ta sẽ không bị ép đến bước này.