Chàng Rể Chiến Thần

chương 1281: phải trả cái giá lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này, một hơi thở kinh khủng bao phủ khắp Hoàng tộc họ Đoàn.

Cao thủ dưới cấp Thần Cảnh không thể chịu nổi sự đàn áp này, lần lượt quỳ phịch xuống đất, người run bần bật.

Dù là cao thủ Thần Cảnh thì cũng phải hứng chịu một áp lực cực kỳ lớn.

“Bà vẫn ngang ngược giống hệt bốn mươi năm trước!”

Đoàn Hoàng bước ra khỏi phòng nhìn Vũ Vũ Lan đang đứng cách lão ta khoảng mười phút, lão ta hơi kích động.

Từ hơn bốn mươi năm trước, sau khi Vũ Vũ Lan bị cao thủ của Hoàng tộc họ Vũ đưa về Hoàng tộc họ Vũ, họ không còn gặp nhau nữa.

Lần này gặp lại nhau nhưng lại tình thế lại căng thẳng như nước với lửa, Đoàn Hoàng chỉ cảm thấy mỉa mai thay.

Trong ánh mắt của Vũ Vũ Lan, lão ta không còn thấy được chút tình yêu nào mà chỉ có sự tức giận đang ngập tràn.

“Đoàn Kình Thương, lúc đầu ông đã hứa với tôi thế nào?”

Vũ Vũ Lan căm tức nhìn Đoàn Hoàng, nghiến răng nói: “Ông nói chỉ cần có ông ở đây, tuyệt đối sẽ không để con trai chúng ta phải bị thương, nhưng bây giờ thì sao?”

“Nó chết rồi!”

“Nó chết ở Hoàng tộc họ Đoàn của các người!”

“Hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng với tôi thì đừng trách sao tôi tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn của ông!”

Giải thích không thoả đáng là sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn.

Một vài người lớn tuổi của Hoàng tộc họ Đoàn biết Vũ Vũ Lan nhưng rất nhiều con cháu đời sau chưa bao giờ nghe nói đến người tên Vũ Vũ Lan này.

Lúc này, sau khi nghe Vũ Vũ Lan nói, bọn họ cực kỳ sợ hãi.

Mới tỏa khí thế ra thôi mà đã làm cao thủ dưới Thần Cảnh phải quỳ phịch xuống đất. Với Hoàng tộc họ Đoàn mà nói, đây chẳng khác gì mối tai hoạ.

Sợ rằng Đoàn Hoàng cũng không phải là đối thủ của đối phương nhỉ?

Đoàn Hoàng im lặng, rất lâu sau mới từ từ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tồn tại ở nơi tận sâu trong kí ức, lão ta nói: “Tôi có lỗi với bà, có lỗi với Vô Viêm!”

“Nhưng người chết không thể sống lại, Vô Viêm đã mất, mong bà hãy nén bi thương!”

Đoàn Hoàng vừa dứt lời, Vũ Vũ Lan đang đứng tại chỗ chợt biến mất.

“Ầm!”

Khi bà ta xuất hiện thì lại đứng ở chỗ của Đoàn Hoàng, mà Đoàn Hoàng thì bay ra ngoài giống như con diều bị đứt dây.

“Hoàng Chủ!”

Thấy thế, cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn biến sắc, vài cao thủ Thần Cảnh bao vây lấy Vũ Vũ Lan.

“Đám vô dụng như các người mà cũng hòng giết tôi?”

Vũ Vũ Lan nhìn mọi người, lạnh lùng nói, sát ý trên người bà ta nồng nặc hơn.

“Cút hết cho tôi!”

Đoàn Hoàng bò dậy gầm lên.

Mặc dù lão ta bị Vũ Vũ Lan đánh rất mạnh nhưng Vũ Vũ Lan chưa ra đòn hiểm. Nếu không lão ta sẽ không thể đứng lên nổi, thậm chí là chết mất rồi.

Vũ Vũ Lan là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh mà lão ta thì miễn cưỡng cũng được xem là cao thủ bán bộ Siêu Phàm. Dù lão ta có bước vào cảnh giới Siêu Phàm Nhất Cảnh thì cũng không phải là đối thủ của Vũ Vũ Lan.

Nếu Vũ Vũ Lan muốn giết lão ta thì toàn bộ Hoàng tộc họ Đoàn đều phải bị chôn theo.

“Tôi muốn ông cho tôi một lời giải thích chứ không phải khuyên tôi nén bi thương!”

Mắt Vũ Vũ Lan đỏ bừng nhìn chằm chằm Đoàn Hoàng nói.

Hơi thở đàn áp trên người bà ta càng mãnh liệt hơn, chỉ thấy từng vết nứt to bằng cánh tay bắt đầu lan từ phần đất dưới chân bà ta ra tứ phía.

Những cao thủ Thần Cảnh đến gần bà ta không thể chịu nổi khí thế này nên lùi về sau mấy bước.

“Tôi có lỗi với bà”.

Đoàn Hoàng nói, ánh mắt hối lỗi.

“Ầm!”

Đòn tấn công của Vũ Vũ Lan lại ập xuống, Đoàn Hoàng lại bay ra lần nữa, cố gắng bò dậy, khoé miệng chảy máu.

“Đoạn Kình Thương, nếu ông còn dám nói nhảm nữa, ông có tin tôi giết ông không?”

Vũ Vũ Lan giận dữ hét lên, cảm xúc cực kỳ kích động.

Nhưng Đoàn Hoàng lại mỉm cười, lão ta biết Vũ Vũ Lan không nhẫn tâm với lão ta, bà ta chỉ đang tức giận vì mất đi đứa con trai yêu quý của mình.

Hai cú đánh ban nãy, Vũ Vũ Lan không ra đòn hiểm, chỉ khiến lão ta phải bị thương nặng nhưng lại không ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật.

“Vũ Lan, xem như tôi xin bà, bà hãy bỏ qua chuyện Vô Viêm được không?”

Đoàn Hoàng như đang cầu xin, mắt đỏ hoe nói: “Nếu bà muốn báo thù thật thì cứ dồn hết lên người tôi đi, giết tôi, báo thù cho Vô Viêm!”

“Chỉ là tôi mong rằng, sau khi bà giết tôi, bà đừng truy tìm việc Vô Viêm bị giết nữa, xem như tôi cầu xin bà!”

Người của Hoàng tộc họ Đoàn ngạc nhiên ngỡ ngàng, họ chưa bao giờ thấy Đoàn Hoàng hèn mọn đến vậy cả?

Còn là trước mặt một người phụ nữ nữa chứ.

Nhưng sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vũ Vũ Lan, họ có thể hiểu.

Trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cảnh, Đoàn Hoàng có thể cứng rắn chống đối không?

Từ cuộc đối thoại của Đoàn Hoàng và Vũ Vũ Lan, có thể thấy quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Có rất nhiều người mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp Vũ Vũ Lan nhưng đã biết thân phận của bà ta, mẹ ruột của Đoàn Vô Viêm.

Cũng là thiên tài võ thuật đứng đầu của Hoàng tộc họ Vũ – một trong hai Hoàng tộc cổ xưa lớn.

“Đoàn Kình Thương, ông muốn chết đến thế à?”

Khí thế võ thuật trên người Vũ Vũ Lan lại tăng vọt lần nữa, lúc nhìn Đoàn Hoàng, ánh mắt bà ta đầy sát khí.

Đoàn Hoàng cười tự giễu: “Sợ rằng lòng bà chỉ có một mình Vô Viêm, tôi đâu là cái thá gì đúng không?”

“Tôi vẫn muốn nói câu đó, tôi mong bà có thể từ bỏ mối hận việc Vô Viêm bị giết. Nếu bà muốn trả thù thì cứ trả thù tôi là được, đến đây giết tôi báo thù cho Vô Viêm đi!”

Dứt lời, lão ta dang tay ra, nhắm mắt như thể không còn gì tiếc nuối nữa.

“Hoàng Chủ!”

Người của Hoàng tộc họ Đoàn thấy cảnh tượng như vậy thì đồng loạt hô lên.

Đoàn Hoàng mới là linh hồn của Hoàng tộc họ Đoàn, nếu lão ta chết thì thực lực của Hoàng tộc họ Đoàn sẽ giảm đi rất nhiều.

Đoàn Vô Nhai đã dẫn Độc Du đi, Đoàn Vô Viêm thì chết rồi. Hoàng tộc họ Đoàn của bây giờ đã yếu đi nhiều.

Nếu Đoàn Hoàng bị giết, Hoàng tộc họ Đoàn sẽ tiêu đời.

“Có phải ông nghĩ tôi không dám giết ông không?”

Khoảnh khắc Vũ Vũ Lan dứt lời, bà ta xuất hiện trước mặt Đoàn Hoàng, đặt tay lên cổ Đoàn Hoàng, ánh mắt đầy sát khí điên cuồng.

“Hoàng Chủ!”

Người của Hoàng tộc họ Đoàn kêu lên.

Bọn họ muốn cứu Đoàn Hoàng nhưng dưới uy lực của Vũ Vũ Lan, thậm chí họ còn không thể đến gần.

Cảm nhận được tay Vũ Vũ Lan càng ngày càng mạnh, Đoàn Hoàng vẫn không sợ, cố gắng nói: “Tôi… Tôi mong bà… Hãy quên… Những thù hận đó đi!”

“Đoàn Kình Thương! Nếu ông muốn chết thì tôi tác thành cho ông!”

Vũ Vũ Lan hét lớn, tay kia ngưng tụ một luồng sức mạnh rất lớn, chưởng thẳng về phía ngực của Đoàn Hoàng.

Nhưng đúng khoảnh khắc này, Đoàn Hoàng đang nhắm chặt mắt chợt mở mắt. Lúc nhìn Vũ Vũ Lan, ánh mắt lão ta không hề có chút thù hận nào mà chỉ có sự dịu dàng.

Trong chớp mắt, Vũ Vũ Lan có cảm giác họ như quay lại mấy chục năm trước, ngày hai mười mới gặp nhau.

Lúc đó Đoàn Hoàng cũng nhìn bà ta một cách dịu dàng đến thế.

Mắt thấy đòn tấn công của bà ta chuẩn bị đâm vào tim Đoàn Hoàng, bỗng nhiên nó chệch đi một chút.

“Ầm!”

Đòn tấn công của Vũ Vũ Lan ập xuống nhưng đã tránh khỏi phần tim của Đoàn Hoàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio