Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Đoàn Vô Nhai nói, Dương Thanh chợt im lặng.
Mặt anh không cam tâm, từ khi anh rời khỏi biên giới phía Bắc, vốn dĩ anh định sống cuộc sống bình yên nhưng không ngờ không thể bình yên được.
Bây giờ cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã ra mặt rồi, anh muốn bảo vệ người thân để họ không bị ảnh hưởng nhưng cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
“Đương nhiên, bây giờ còn một vấn đề, cậu định khuyên người thân tạm rời Yến Đô thế nào đây”.
Đoàn Vô Nhai lại nói.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Dương Thanh cũng quyết định: “Bây giờ chỉ có thể tìm cách chặn Vũ Vũ Lan ở ngoài Yến Đô thôi”.
“Về phần những người thân xung quanh tôi, để họ rời đi cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ cần ông giúp tôi bảo vệ họ vài ngày là được”.
“Đợi tôi giải quyết phiền phức rồi hẵng đưa họ về”.
Nói đến đây, Dương Thanh chợt ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như tôi gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, đừng để họ quay về đây, cứ sống ẩn dật đi!”
Nghe Dương Thanh nói, vài người ngạc nhiên, Dương Thanh mà cũng có lúc không tự tin hả?
Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật của Vũ Vũ Lan, họ lại thấu hiểu tâm trạng bây giờ của Dương Thanh.
“Cậu Thanh, xin lỗi!”
Mắt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe nói: “Nếu không phải cậu đưa tôi đến Hoàng tộc họ Đoàn thì sẽ không gặp chuyện thế này”.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Không có gì phải xin lỗi cả, vốn dĩ ông muốn cứu tôi mà”.
“Tôi không trông mong gì nhiều, chỉ hy vọng rằng nếu tôi gặp chuyện, ông hãy giúp tôi chăm sóc người nhà”.
Đoàn Vô Nhai là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu được ông ta bảo vệ thì ngoài cao thủ Siêu Phàm Cảnh không ai có thể làm hại đến Tần Thanh Tâm.
“Cậu Thanh, cậu yên tâm đi. Nếu có ngày đó thật thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ người nhà của cậu hết quãng đời còn lại, đến khi tôi chết mới thôi!”
Đoàn Vô Nhai kiên quyết nói.
Mặc dù Độc Du không nói gì nhưng nét mặt rất nghiêm túc, vốn dĩ ông ấy rất trung thành với Đoàn Vô Nhai. Nếu Đoàn Vô Nhai bảo vệ người nhà Dương Thanh thì tất nhiên ông ấy cũng vậy.
Còn Đoàn Ngữ Yên thì càng không cần phải nói.
Mặc dù cô ấy không biết võ nhưng cô ấy là cô gái biết uống nước nhớ nguồn. Cô ấy hiểu rõ vì cứu cô ấy nên Dương Thanh mới giết Đoàn Vô Viêm, từ đó gặp tai hoạ.
“Phụ hoàng tôi nói Vũ Vũ Lan sẽ đi chuyến bay quốc tế đến Yến Đô, mà chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô sẽ phải quá cảnh ở Ninh Châu”.
“Tôi mới kiểm tra chuyến bay quốc tế đi từ Hoàng thành Đoàn đến Yến Đô mới cất cánh mười phút trước. Nếu chuyến bay không bị delay thì hẳn hai tiếng tám phút nữa là đến Ninh Châu”.
“Mà chuyến bay từ Yến Đô đến Ninh Châu chỉ có bốn mươi lăm phút. Nếu cậu Thanh đi máy bay riêng thì có thể tiết kiệm thời gian chờ chuyến bay”.
“Cũng có nghĩa là bây giờ cậu Thanh có thể ở lại Yến Đô phút, nếu phải chặn Vũ Vũ Lan ở Ninh Châu thì cậu Thanh chỉ có thể đến trước, chừa thêm mười phút đề phòng thì bây giờ cậu Dương chỉ có phút tự do”.
Đúng lúc này, Đoàn Ngữ Yên chợt cầm điện thoại lên nói.
Trong lúc Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai đang bàn tính, cô ấy đã quyết định xong rồi.
“Tôi phải đi đây!”
Cuối cùng Dương Thanh nhìn Đoàn Vô Nhai thật kỹ rồi xoay người rời đi.
Trong bảy mươi ba phút cuối cùng này, anh chỉ muốn ở bên vợ và con gái.
Thoáng chốc, một chiếc Maybach màu đen, động cơ máy gào thét, phóng như bay đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Tại con, nếu không phải tại con thì anh Thanh sẽ không bị như vậy”.
Sau khi Dương Thanh đi, cuối cùng Đoàn Ngữ Yên bật khóc: “Bố ơi, con khó chịu quá!”
Đoàn Vô Nhai thở dài ôm con gái vào lòng an ủi: “Không phải tại con, nếu muốn trách thì đây là lỗi của bố!”
“Hơn nữa, cậu Thanh còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh, tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu Hoàng tộc họ Vũ muốn giết cậu ấy thì phải xem thế lực sau lưng cậu Thanh có đồng ý hay không”.
Độc Du cũng nói: “Chắc chắn cậu Thanh sẽ không sao!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái xe đến tập đoàn Nhạn Thanh gọi điện thoại cho Mã Siêu.
“Anh Thanh!”
Qua điện thoại, Dương Thanh có thể cảm nhận được sự kích động của Mã Siêu.
Lúc trước anh hôn mê, sau khi Phùng Tiểu Uyển hết cách chữa trị mới được Đoàn Vô Nhai đưa đến Hoàng thành Đoàn. Ba ngày nay nhóm Mã Siêu rất lo cho Dương Thanh.
Bây giờ nghe giọng Dương Thanh là chứng minh Dương Thanh đã khoẻ rồi.
“Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ cậu sang đó ngay đi”.
Giọng Dương Thanh cực kỳ nặng nề.
“Dạ, anh Thanh!”
Bỗng dưng Mã Siêu thấy bất an, không dám hỏi nhiều, vội vã đồng ý.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh hơi do dự rồi cuối cùng gọi thêm một cuộc nữa.
“Dương Thanh?”
Đối phương nhấc máy ngay, giọng hơi kích động.
“Dạo này bố khoẻ không?”
Dương Thanh hỏi, vẻ mặt phức tạp.
“Khoẻ! Khoẻ lắm!”
Câu hỏi thăm của Dương Thanh làm đối phương vui cực kỳ, cười to nói: “Tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã bị rất nhiều thế lực bên ngoài thay thế rồi”.
“Lúc trước có một thế lực mới đến có ý đồ muốn gia tộc Vũ Văn phải chịu thua, kết quả sau khi biết quan hệ giữa chúng ta, bọn họ xin lỗi rồi đền bù, ha ha ha…”
Vũ Văn Cao Dương cười to, giọng còn hơi tự hào.
“Bố, lúc trước con xin lỗi bố”.
Dương Thanh chợt nói.
Lần này, đầu bên kia im lặng.
Không biết có phải nghe nhầm không mà hình như Dương Thanh nghe tiếng khóc thật khẽ.
Thoáng chốc Vũ Văn Cao Dương cười ha ha: “Con nói gì vậy? Mặc dù con và bố không có quan hệ huyết thống nhưng Vũ Văn Cao Dương bố nuôi con từ nhỏ, trong lòng bố, con cũng là con trai của bố!”
Dù Vũ Văn Cao Dương cười nhưng nụ cười lại toát lên chút nghẹn ngào.
Lòng Dương Thanh càng áy náy hơn, anh luôn nghĩ rằng Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc nên mẹ anh mới bệnh nặng rồi mất.
Đến sau này anh mới biết Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con ra khỏi Yến Đô không phải là vì bản thân ông ta mà là vì bảo vệ hai mẹ con họ.
Không những thế, khi mẹ Dương Thanh mang thai anh, Vũ Văn Cao Dương đã biết đứa con trong bụng của mẹ Dương Thanh là con của người khác.
Nhưng ông ta vẫn lấy mẹ Dương Thanh, hơn nữa còn nuôi Dương Thanh như con trai ruột của mình, đến sau này do áp lực của gia tộc, vì bảo vệ hai mẹ con, ông ta mới hạ quyết tâm đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
“Bố, bố cố gắng giữ sức khoẻ, con chúc bố mạnh khoẻ!”