Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Lý thấy xe của Lục Tinh Tuyết rời đi mới hốt hoảng chạy lại.
“Mau đưa cậu chủ đi bệnh viện!”
Vệ sĩ nhà họ Lý cuống quýt nói.
“Cút! Cút hết cho tao!”
Lý Tấn nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô dụng! Chúng mày đều là lũ vô dụng! Tao bị thằng nhãi kia bẻ gãy tay mà chúng mày chỉ đứng nhìn”.
Mấy gã vệ sĩ cúi đầu im lặng.
Bọn họ cũng chỉ là vệ sĩ nhà họ Lý mà thôi. Nhưng họ lại cảm giác được sát khí dọa người của Dương Thanh.
Nếu bọn họ dám ra tay, không ai dám chắc Dương Thanh có giết luôn họ hay không.
Bọn họ không ngốc tới mức hi sinh cả tính mạng để bảo vệ Lý Tấn, biết rõ không đánh lại được còn khiêu khích anh.
Trong xe của Lục Tinh Tuyết, Mục Thiên Thiên sùng bái nhìn Dương Thanh: “Anh đỉnh thật đấy, chỉ cần ra tay đã trấn áp tất cả, ngầu lắm luôn!”
“Tôi muốn bái anh làm sư phụ, anh nhất định phải dạy tôi tập võ. Sau này tôi cũng muốn trở thành cao thủ hàng đầu như anh”.
Lục Tinh Tuyết nhìn Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sùng bái và yêu thương.
Từ nhỏ cô ta đã biết sinh ra trong gia tộc lớn không thể tự quyết định số phận của mình. Vậy nên cô ta luôn mong mỏi tìm được một người chồng có thực lực mạnh mẽ.
Vậy thì gia tộc cũng sẽ không ép cô ta liên hôn nữa.
Sau khi gặp được Dương Thanh, cô ta mới thấy anh chính là người chồng cô ta ước mong từ nhỏ.
Nghĩ vậy, mặt cô ta đỏ bừng lên.
“Chị sao thế? Sao mặt chị đỏ vậy?”
Mục Thiên Thiên đột nhiên lo lắng nhìn Lục Tinh Tuyết, còn sờ trán cô ta, nghi ngờ nói: “Có sốt đâu!”
“Chị không sao!”
Lục Tinh Tuyết càng đỏ mặt, khẽ đẩy tay Mục Thiên Thiên.
Đúng lúc này, Dương Thanh cũng nhìn sang cô ta. Khi chạm phải ánh mắt anh, Lục Tinh Tuyết như một chú nai con hoảng sợ vội vàng quay ra ngoài cửa sổ.
Dương Thanh ngờ vực hỏi: “Cô sao vậy?”
Mục Thiên Thiên nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Lục Tinh Tuyết đang ngượng chín mặt, lập tức hiểu ra: “Em biết rồi, chị đang nghĩ đến yêu đương!”
“Thiên Thiên!”
Lục Tinh Tuyết tức giận, nghiến răng nói: “Em còn dám nói linh tinh nữa, chị vứt em xuống xe đấy nhé!”
Mặt cô ta đỏ đến mức có thể ép ra nước, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Dương Thanh.
Ông Vương đang lái xe cũng thầm cảm thán, xem ra cô chủ thật sự thích cậu này rồi.
Nhưng nghĩ tới thực lực của Dương Thanh, ông ta không khỏi kích động. Nếu Dương Thanh nên duyên với Lục Tinh Tuyết, tiền đồ sau này của nhà họ Lục sẽ vô cùng xán lạn.
Dù rất vui nhưng ông ta vẫn lo lắng.
Dương Thanh đã bẻ gãy tay của Lý Tấn, chắc chắn sẽ chọc giận nhà họ Lý.
Với thực lực hiện giờ của nhà họ Lục sao có thể chống đỡ nhà họ Lý đang hưng thịnh?
Dương Thanh rất mạnh, thiên phú võ thuật cũng không tệ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là Vương Cảnh trung kỳ.
Chút thực lực này không thấm vào đâu so với cao thủ hàng đầu của nhà họ Lý!