Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đầu tới giờ, Thượng Quan Hoàng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng chứng kiến cuộc tranh cãi giữa ba người con trai của mình và cô cháu gái, chỉ có điều, nỗi thất vọng nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.
Những người khác có mặt trong cung điện cũng đều lộ vẻ khiếp sợ, ba vị Hoàng tử trước nay chưa từng trở mặt với nhau như thế bao giờ, mà lúc này Thượng Quan Hoàng lại đang có mặt ở đây nữa.
Nhìn ba vị Hoàng tử hùng hổ cãi cọ với nhau, Thượng Quan Nhu vội vàng nói: "Xin hai bác bớt nóng, xin bố bớt giận".
"Những lời con vừa nói chỉ là nhận định tổng hợp các phương diện rồi tự mình đưa ra phương án tốt nhất mà thôi.
Mỗi người đều có ý kiến riêng, suy nghĩ của mọi người không giống nhau là chuyện rất bình thường, cần gì phải căng thẳng với nhau đến như vậy?" Nói xong, cô ta nhìn về phía Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, nói: "Thưa ông, cháu và hai bác đã trình bày ý kiến của mình, cuối cùng nên làm thế nào còn phải mời ông quyết định xem, Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta có nên tới nhà họ Lý cứu cậu Thanh không".
Nhìn Thượng Quan Nhu bình tĩnh trình bày, Thượng Quan Hoàng rất hài lòng, nhưng không hề để lộ ra ngoài, lão ta vẫn thản nhiên nhìn về phía ba vị Hoàng tử, lạnh nhạt nói: "Các con là bậc chú bác mà tầm nhìn lại không bằng lứa con cháu, ý kiến bất đồng là chuyện bình thường, nhưng đẩy lên tình trạng cãi cọ nảy lửa như thế là không được".
Lão ta vừa dứt lời, ba vị Hoàng tử đều lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt quỳ gối xuống đất, thưa: "Phụ hoàng, chúng con biết lỗi rồi!"
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng vẫn rất lạnh nhạt, lão ta nói: "Đứng lên cả đi!"
"Vâng, thưa phụ hoàng".
Bấy giờ ba vị Hoàng tử mới đứng dậy, không khí căng thẳng nảy lửa vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt.
Thượng Quan Hoàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó mới nói: "Những điều các con vừa nói đều có lí, nay nhà họ Lý có một ông tổ là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, đích thực là một mối đe doa cực kì to lớn đối với Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta".
"Nhưng Nhu Nhu cũng nói không sai, Hoàng tộc ta cũng có người bảo vệ, nhà họ Lý tuyệt đối không dám liều lĩnh hành động.
Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bảo đảm nhà họ Lý không cắn càn khi bị ép đến đường cùng".
"Về phần có nên phát binh tới nhà họ Lý cứu cậu Thanh hay không, thực ra, chuyện này là không nên".
Lời này vừa được thốt ra, sắc mặt Thượng Quan Nhu thoáng tái đi, cô ta đưa ra kiến nghị tấn công nhà họ Lý thực sự không phải vì tình riêng mà vì hết sức coi trọng thiên phú võ thuật của Dương Thanh.
Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc lập tức lộ vẻ đắc ý, thậm chí còn nhìn sang Thượng Quan Nhu một cách đầy khiêu khích.
Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn sang phía Thượng Quan Nhu, nói: "Nhu Nhu, ông nói không thể phát binh tới nhà họ Lý nhưng không có nghĩa là ta sẽ không đi cứu cậu Thanh, chỉ có điều chúng ta cần đổi một phương thức mềm mỏng hơn để đưa cậu ấy về Hoàng tộc Thượng Quan một cách an toàn".
Nghe vậy, Thượng Quan Nhu lập tức vui vẻ, vội hỏi: "Ông nội, ý của ông là, chúng ta trực tiếp đòi người từ nhà họ Lý?"
Thượng Quan Hoàng gật đầu vẻ tán thưởng, cười nói: "Cháu thật là thông minh! Đúng thế, chúng ta thẳng thắn đòi người, nhà họ Lý mặc dù có cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng cũng không dám không nể mặt Hoàng tộc chúng ta, trừ khi nhà họ Lý thực sự không có ý định tiếp tục sống trong Hoàng thành Thượng Quan này nữa".
Thượng Quan Nhu tươi cười như hoa, sắc mặt cực kì kích động.
Dẫu cô ta và Dương Thanh cũng coi như chỗ bạn bè, cô ta cũng biết rõ, Dương Thanh là một người trọng tình trọng nghĩa ra sao nhưng quan hệ bạn bè giữa cô ta và Dương Thanh trước nay vẫn không tính là cực kì thân thiết.
Cô ta tin rằng, chỉ cần lần này Hoàng tộc Thượng Quan có thể cứu Dương Thanh ra, tình bạn giữa cô ta và Dương Thanh nhất định sẽ khăng khít hơn.
Hơn nữa, cô ta cũng hiểu, làm bạn với một người như Dương Thanh, không thể dùng mưu mô, chỉ có thể toàn tâm toàn ý nỗ lực mới có thể nhận được tình hữu nghị của đối phương.
"Ông nội, phương thức mềm mỏng hơn mà ông vừa nói là thế nào ạ?", Thượng Quan Nhu hỏi.
Thượng Quan Hoàng bỗng trầm mặc, sắc mặt dường như vẫn còn chút do dự, không biết vì sao, nhìn Thượng Quan Hoàng như vậy, lòng Thượng Quan Nhu đột nhiên nảy sinh một dự cảm xấu.
Thượng Quan Hoàng trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nhìn Thượng Quan Nhu, nói: "Nhu Nhu, vì Hoàng tộc Thượng Quan, cháu có thể hy sinh mọi thứ chứ?"
Thượng Quan Nhu sửng sốt, sau đó vội vàng kiên định nói: "Thưa ông, vì Hoàng tộc Thượng Quan, dù phải chết, cháu cũng nguyện ý!"
"Tốt lắm!"
Thượng Quan Hoàng bỗng đứng lên, đáy mắt lộ vẻ hài lòng trước phản ứng của Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc đứng cạnh đó, sắc mặt đã hết sức khó coi.
Thượng Quan Hoàng càng đối xử tốt với Thượng Quan Nhu thì việc bọn họ muốn vượt qua được Thượng Quan Nhu trước khi Thượng Quan Hoàng thoái vị sẽ càng khó hơn.
"Ông nội, ông có việc gì sai bảo, xin cứ nói, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!", Thượng Quan Nhu nói.
Thượng Quan Hoàng gật đầu, lên tiếng: "Ông dự định gả cháu sang nhà họ Lý!"
"Cái gì?"
Thượng Quan Hoàng vừa thốt ra câu đó, Thượng Quan Nhu liền hoàn toàn bối rối, những người khác cũng chấn kinh.
Vừa rồi chẳng phải đang bàn xem có nên phát binh tới nhà họ Lý cứu Dương Thanh hay không cơ mà?
Sao bỗng dưng lại chuyển sang chuyện gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý?
"Vâng, thưa ông", Thượng Quan Nhu nghẹn ngào đáp.
Thấy cô ta đã đồng ý, Thượng Quan Tử Mặc và Thượng Quan Tử Chí đều kích động vô cùng, một khi Thượng Quan Nhu bị gả ra ngoài, bọn họ sẽ càng gần ngôi vị hoàng đế hơn.
.