Chương :
Cô ta vô thức rơi nước mắt.
Cùng lúc ấy trong một căn biệt thự khác, Dương Chấn chậm rãi mở mắt ra. Anh đã tu luyện suốt một đêm nhưng vẫn không thể khôi phục tu vi, thể xác vẫn là Siêu Phàm Tam Cảnh.
“Chẳng lẽ mình thật sự không thể khôi phục lại thực lực ban đầu nữa sao?”
Trong mắt Dương Chấn ngập tràn lửa giận và không cam lòng, hai tay nắm chặt.
Anh nhìn ba chiếc bình nhỏ bày ra trước mắt, hai trong số đó là đan dược Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh trước khi đi, một viên có thể giúp anh khôi phục thực lực ban đầu trong mười phút. Thế nhưng anh nhất định phải uống viên còn lại trong vòng mười phút mới có thể giữ mạng.
Đương nhiên tỷ lệ giữ mạng này cũng vô cùng nhỏ bé.
Chiếc bình cuối cùng là Lý Trọng nghi ngờ anh đã khôi phục thực lực ban đầu, quỳ xuống xin tha rồi đưa cho anh, nói là tìm được với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, tác dụng cụ thể là gì thì không biết.
Nhưng anh có thể xác định đan dược Lý Trọng đưa cho có quan hệ không tầm thường với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh. Nếu không chủ nhân của ngôi mộ đã không đặt công pháp tu luyện quý giá nhưu Đại ĐẠo Diễn Kinh và viên đan dược này chung một chỗ.
“Đến lúc phải lựa chọn rồi.” Dương Chấn bỗng kiên định nói, giơ tay cầm một trong ba bình đan dược kia.
Dương Chấn không hề do dự nhấc chiếc bình chứa đan dược đặt chung với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lên.
Ngoài bình còn có ba chữ: “Sinh Tử Đan”.
Dương Chấn nhìn tên chiếc bình, lẩm bẩm: “Sinh Tử Đan nghĩa là không sống thì chết sao?”
Trừ ba chữ “Sinh Tử Đan”, trên chiếc bình không còn thông tin gì khác. Nhưng cái tên này lại khiến Dương Chấn cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng mà bây giờ, anh không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa. Hôm nay Thượng Quan Nhu sẽ phải gả vào nhà họ Lý. Anh không ra mặt ngăn cản đám cưới này chứng tỏ võ công của anh thực sự bị phế.
Đến lúc đó, cho dù nhà họ Lý không ra tay, Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ không tha cho anh.
Người thường không có tội, kẻ giấu ngọc có tội! Không phải vì anh có bảo vật gì, mà là anh có thể đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh khi mới ba mươi tuổi, người khác sẽ tưởng anh có bí mật gì đó.
Nhất là đối với gia tộc đứng đầu Chiêu Châu như Hoàng tộc Thượng Quan, bí mật giúp thực lực võ thuật tăng mạnh chính là bí mật động trời.
“Nếu đã không còn lựa chọn tốt hơn, mình chỉ có thể uống viên Sinh Tử Đan này”.
Ánh mắt Dương Chấn dần trở nên kiên định, lập tức mở nắp bình đựng Sinh Tử Đan kia. Mùi thuốc nồng nặc tràn vào chóp mũi, Dương Chấn vừa ngửi đã cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Giờ phút này, trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên một cuộn phim, từng cảnh tượng khi ở bên Tần Nhã và con gái lần lượt hiện ra.
Anh khẽ cong môi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Vợ, Tiêu Tiêu, anh nhất định sẽ thành công! Hai mẹ con hãy chờ anh!”
Nói xong, anh dứt khoát nhét viên Sinh Tử Đan kia vào miệng.
Đan dược vào miệng liền tan ra như sô cô la chảy dọc yết hầu tràn vào trong người. Cả gian phòng đều ngập tràn mùi thơm nồng đậm.
Lúc này, Dương Chấn cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như sắp bay vút lên, đầu óc vô cùng minh mẫn.
Anh còn có thể cảm giác được, Sinh Tử Đan vào dạ dày liền bị xương cốt và nội tạng của anh hấp thu.
Cả quá trình không hề đau đớn, khí tức võ thuật cũng không có gì thay đổi, anh chỉ thấy mình đang từ từ hấp thu Sinh Tử Đan.
Một tiếng sau, Dương Chấn mới cảm giác được Sinh Tử Đan đã bị mình hấp thu hoàn toàn.
“Kết thúc rồi sao?”
Dương Chấn trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần một là sống hai là chết, cũng chuẩn bị chịu đựng nỗi đau đớn chết đi sống lại. Nhưng từ khi uống Sinh Tử Đan cho đến khi hấp thu toàn bộ, anh chỉ thấy mỗi một tế bào trong người đều ngứa ngáy.
Ngoài ra, anh chẳng còn cảm giác gì khác.