Chương :
Thượng Quan Hoàng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Đã đến mức này rồi mà ông vẫn muốn ra vẻ Hoàng Chủ ư?”
Dương Chấn tức giận quát, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người anh, lập tức bao phủ cả Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Người của Hoàng tộc đều có vẻ sợ hãi, lúc này họ bỗng cảm thấy mình đang đối mặt với thần chứ không phải người.
Sau khi cảm nhận được khí thế này, người mạnh như Thượng Quan Hoàng cũng hết sức sợ hãi, lão ta không biết Dương Chấn đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng chắc chắn anh đã quay lại trạng thái đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn.
Lão ta biết trước đó, khi đánh nhau với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tuy sau cùng Dương Chấn bị phế võ công, nhưng ít nhất anh đã có thực lực đánh với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.
Nếu bây giờ Dương Chấn đã mạnh hơn, chẳng phải anh đã có tư cách đấu với người bảo vệ Siêu Phàm Thất Cảnh của Hoàng tộc rồi ư?
“Cậu Chấn, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”
Trong sự khiếp sợ của mọi người, Thượng Quan Hoàng bỗng quỳ xuống đất, cúi cái đầu kiêu ngạo của lão ta trước Dương Chấn.
Cảnh tượng này khiến những người đang có mặt rung động sâu sắc.
Ngay cả Dương Chấn cũng hơi bất ngờ, không ngờ Thượng Quan Hoàng luôn vênh váo lại quỳ trước mặt anh để xin lỗi.
Tuy anh rất bất mãn với Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí muốn phá hủy nó, nhưng nghĩ đến Thượng Quan Nhu, anh lại từ bỏ ý định này.
Nhưng anh không nuốt nổi cơn giận này, nên mới đích thân tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Dương Chấn nhìn Thượng Quan Hoàng đang quỳ, im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Ông nghĩ ông quỳ xuống thì tôi sẽ tha thứ cho Hoàng tộc họ Thượng Quan ư?”
Thượng Quan Hoàng cắn răng: “Tôi là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, mọi người đều làm theo lệnh tôi, có gì thì cậu cứ nhắm vào tôi đây này”.
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ phải tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan thì sao?”
Thượng Quan Hoàng run rẩy, chật vật ngẩng đầu nhìn người thanh niên không giận mà vẫn uy nghiêm kia, lập tức nói: “Tôi biết bây giờ cậu rất mạnh, nhưng cậu đừng quên đây là Hoàng phủ họ Thượng Quan, khi Hoàng tộc sắp bị tiêu diệt, người bảo vệ Hoàng tộc sẽ che chở cho Hoàng tộc”.
Dương Chấn cười khẩy: “Người bảo vệ Hoàng tộc mạnh lắm chắc?”
Anh nói rồi giậm chân.
“Ầm ầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cả Hoàng phủ họ Thượng Quan rung chuyển, các tòa nhà ầm ầm sụp xuống.
Người của Hoàng tộc đều sững sờ.
Chỉ giậm chân một cái mà đã phát huy được sức mạnh đáng sợ đến thế, nếu Dương Chấn giẫm lên người họ thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Vẻ kinh hãi trong mắt Thượng Quan Hoàng càng rõ hơn, giờ lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mặt đã đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ.
Anh không sợ gì nên mới dám một mình đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí không hề e ngại người bảo vệ Hoàng tộc nốt.
Dương Chấn cười lạnh: “Người bảo vệ Hoàng tộc á? Ông ta có tư cách gì để trở thành người bảo vệ? Thế nào là bảo vệ? Người bảo vệ phải bảo vệ gia tộc, bảo vệ quốc gia, chứ không phải đợi tới khi nhà mình sắp bị tiêu diệt thì mới chạy đến”.