Chương :
Nghe thấy thế, những cao thủ Hoàng tộc đang định tỏ thái độ đều im lặng, sắc mặt rất khó coi.
Họ biết, nếu họ dám nói đỡ Dương Chấn nữa, Thượng Quan Hoàng sẽ giết họ thật.
Họ cũng hiểu, sở dĩ Thượng Quan Hoàng vẫn giam lỏng Thượng Quan Nhu vì muốn dùng cô ta để uy hiếp Dương Chấn.
Vào giây phút này, rất nhiều người bỗng cảm thấy vô cùng thất vọng về Thượng Quan Hoàng.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan đã khiến họ thất vọng lắm rồi, không ngờ ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng đưa ra quyết định đáng thất vọng như thế.
“Giải tán đi!”
Thượng Quan Hoàng khoát tay rồi rời đi.
Thượng Quan Tử Chí nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng mọi người vẫn nhớ vị trí của mình, đừng làm chuyện gì quá giới hạn, bằng không, chắc chắn mọi người sẽ hối hận đấy”.
Sau khi đe dọa xong, Thượng Quan Tử Chí cũng quay người rời đi, để lại các cao thủ đang nhìn nhau.
Thượng Quan Tử Mặc hừ lạnh, cũng đi nốt.
“Khốn kiếp!”
Một lúc lâu sau, mới có cao thủ không nhịn được mà mắng: “Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đúng là quá hống hách, họ chưa thừa kế chức Hoàng Chủ mà đã định ra oai với chúng ta rồi ư?”
“Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, tôi chỉ công nhận công chúa Nhu là người thừa kế!”
Các cao thủ của Hoàng tộc đều có vẻ tức giận.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thanh Sơn của Hoàng thành Thượng Quan, một già một trẻ đang đứng đối diện nhau, rõ ràng lão già mặc áo trắng, quanh người tràn ngập khí thế đáng sợ kia chính là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Còn người thanh niên ở bên kia thì chính là Dương Chấn.
Lúc này, trên người họ đều có khí thế hết sức đáng sợ, tuy chưa đánh nhưng khí thế của hai bên đã va chạm với nhau, tạo thành những gợn sóng năng lượng khủng khiếp, lan ra khắp xung quanh rồi.
Mây đen cuồn cuộn trên vùng trời của Hoàng thành Thượng Quan, trong mây đen ẩn chứa khí thế mãnh liệt không gì sánh nổi, khiến tất cả cao thủ trong Hoàng thành Thượng Quan phải khiếp sợ.
Dương Chấn và người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng đối diện nhau, trong mắt họ hừng hực ý chí chiến đấu.
Người bảo vệ vốn hơi khinh thường Dương Chấn, giờ ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị, chỉ mới đọ khí thế mà lão ta đã cảm nhận được áp lực từ phía Dương Chấn.
Dương Chấn bỗng nhìn về phía đối phương với vẻ dí dỏm: “Tiền bối, chẳng phải ông muốn so tài với tôi à? Sao giờ lại im re thế?”
Nghe thấy thế, sắc mặt của người bảo vệ càng u ám hơn, lão ta híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Chàng trai, cậu hơi ngông cuồng rồi đấy? Cậu tưởng mình có chút thiên phú là có thể vô địch thiên hạ à?”
Dương Chấn thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế. Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan như ông giả vờ không biết khi cao thủ Hoàng tộc gặp nạn, trốn mãi không ra, bây giờ lại chạy ra chỉ vì một câu khích tướng của tôi, còn đòi so tài với tôi, sao lại thành tôi ngông cuồng chứ?”
“Nếu cậu chán sống như thế, tôi sẽ giúp cậu!”
Người bảo vệ nghiêm nghị nói rồi lập tức biến mất.
Đúng lúc lão ta di chuyển, Dương Chấn cũng hành động. Anh giậm mạnh xuống đất, một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, khối đá chỗ anh đứng lập tức vỡ nát.