Chương :
“Rầm!”
Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, khí thế mãnh liệt dấy lên sóng to gió lớn như đá tảng rơi xuống biển, lan ra khắp xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Đá vụn xung quanh họ lập tức bị hất bay, thậm chí bị phá hủy.
Cả ngọn núi rung chuyển dữ dội như động đất.
Vô số tảng đá lăn từ trên đỉnh núi xuống.
Khí thế đáng sợ ấy bao trùm cả Hoàng thành Thượng Quan, không ngờ trận chiến giữa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong lại khủng khiếp như vậy.
Ngay cả Thượng Quan Hoàng trong Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng cảm nhận được khí thế này, sắc mặt lão ta tái mét, nói với vẻ không dám tin: “Hai khí thế đang va chạm với nhau, chẳng lẽ Dương Chấn thật sự có thực lực đánh với người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”
Lão ta biết ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ người bảo vệ và Dương Chấn mới có thể phóng ra khí thế đáng sợ đó.
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng biến sắc, nhất là những người từng được Dương Chấn cứu, họ đều có vẻ lo âu.
Bởi vì họ biết rõ trước khi Dương Chấn và người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan phân thắng bại, Thượng Quan Hoàng sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Hoàng càng nhốt Thượng Quan Nhu lâu thì Hoàng tộc càng gặp nhiều nguy hiểm.
Lúc này, Thượng Quan Hoàng cũng cảm thấy do dự, lão ta không cho phép bất cứ tai họa ngầm nào đe dọa đến Hoàng tộc họ Thượng Quan tồn tại, nếu Dương Chấn sống sót rời đi thì sẽ trở thành mối họa lớn nhất với Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Thế nên bây giờ, lão ta chỉ có thể gửi gắm mọi hy vọng vào người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, phải đánh bại Dương Chấn thì mới có thể giảm bớt tai họa ngầm cho Hoàng tộc.
Nhưng chính lão ta cũng không ngờ, chẳng những việc khống chế Thượng Quan Nhu không uy hiếp nổi Dương Chấn mà còn chọc giận anh, khiến Hoàng tộc gặp phải tại ương khổng lồ.
Trên đỉnh Thanh Sơn, Dương Chấn đã dốc toàn lực, anh muốn làm quen với thực lực bất chợt tăng mạnh qua trận đánh với người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng không che giấu nữa, lập tức phát huy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
Hai người điên cuồng tấn công nhau, đòn đánh nào cũng khiến cả ngọn núi rung chuyển.
Sau mấy phút ngắn ngủi, đám mây đen trên bầu trời Hoàng thành Thượng Quan đã biến mất, mọi thứ đã bình thường trở lại.
Dương Chấn và người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng một mình trên một tảng đá, hai người nhìn nhau. Sắc mặt Dương Chấn trắng bệch, hơi thở võ thuật trên người cũng hơi phập phồng.
Còn người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, khóe miệng có vết máu, giống như che giấu thương thế trong cơ thể.
“Phụt!”
Bỗng nhiên, người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người rút lui như thủy triều, biến mất trong tích tắc.
Ngược lại Dương Chấn, ngoài sắc mặt trắng bệch ra thì hơi thở võ thuật lan tràn từ trên người anh vẫn mạnh mẽ.
“Ông thua rồi!”