Chương :
“Trong thời gian này, chị cứ bình tĩnh ở yên tại Yến Đô đi, chờ tin của em, em bảo đảm sẽ đưa bọn họ bình an trở về”.
Tiễn Ngải Lâm ra về, Dương Chấn cảm thấy trọng trách trên vai dường như lại nặng nề hơn, anh còn chưa từng tiếp xúc tới Hoàng tộc họ Phùng, không biết hành trình tới Hoàng tộc họ Phùng lần này liệu có thuận lợi không.
Nhưng mà hẳn khó lòng thuận lợi được.
Sáng sớm hôm sau, Dương Chấn lên chuyến bay tới Hoàng tộc họ Phùng.
Hôm nay, những phiền phức của tập đoàn Nhạn Chấn đều đã được giải quyết, giá trị của tập đoàn trên thị trường chứng khoán cũng đã tăng vọt, đây là thời gian thích hợp để giải quyết chút phiền toái còn lại.
Ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Ngay cả Dương Chấn cũng không ngờ, ngay thời khắc anh bước chân vào Hoàng thành Phùng, đã có người biết anh tới.
Trong Hoàng thành Phùng, tại một mật thất dưới lòng đất trong Hoàng phủ, Mã Siêu đang bị xích chặt tay chân bằng những sợi xích sắt thô nặng, không thể giãy giụa.
Lúc này, trông anh ta nhếch nhác thảm hại, tóc tai bù xù, toàn thân chằng chịt vết thương, tay chân đều bị xích chặt, những nơi tiếp xúc với xích đã bị chà xát rách nát nhầy nhụa máu thịt.
Một bóng người trung niên đi tới, tay chắp sau lưng, đứng trước mặt Mã Siêu, lạnh lùng nói: “Con chắc chắn không muốn thừa nhận thân phận mình?”
Mã Siêu ngẩng đầu, đôi mắt ngạo nghễ cương nghị nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: “Muốn tôi vứt bỏ người nhà và bạn bè mình, tuyệt đối không có khả năng!”
Người đàn ông trung niên trầm mặc, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Chỉ cần con đồng ý thừa nhận thân phận của mình, con chính là người thừa kế của Hoàng tộc. Nay ông nội con đã bệnh nặng, sắp không chống chọi nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể thoái vị cho con cháu, lúc này chỉ cần con chịu thừa nhận thân phận của mình, đợi khi ông nội con thoái vị, có bố ở đây, không ai có thể lay chuyển địa vị của con trong Hoàng tộc họ Phùng này”.
“Với thân phận cháu trưởng của Phùng Hoàng, khắp Chiêu Châu này, may ra chỉ có vài người có tư cách trở thành vợ của con, dù con muốn cưới một cô gái xuất sắc của gia tộc Cổ Võ nào đó cũng không phải không có khả năng, cần gì phải khăng khăng muốn cho một người phụ nữ bình thường của thế tục làm vợ”.
Mã Siêu cười nhạt: “Đối với đám người quyền cao chức trọng các người, chỉ có quyền thế và lợi ích là quan trọng, các người hoàn toàn không hiểu tình thân, tình yêu là gì. Ông muốn tôi lựa chọn giữa tình thân và tình bạn với quyền thế, tôi sẽ không bao giờ do dự, tôi chỉ chọn người thân và bạn bè mình”.
Nghe Mã Siêu nói thế, người đàn ông trung niên kia lập tức sa sầm mặt xuống, cả giận nói: “Con thật sự cho rằng bố không dám giết con à? Dù con là con trai của Phùng Chí Viễn này, nhưng nếu chọc giận bố, bố cũng sẽ giết chết con!”
Người đàn ông trung niên này chính là nhị hoàng tử Phùng Chí Viễn của Hoàng tộc họ Phùng, cũng là bố đẻ của Mã Siêu.
Nhìn Phùng Chí Viễn nổi trận lôi đình, Mã Siêu vẫn chẳng hề sợ hãi, cười nhạt bảo: “Giữa tôi và ông vốn chẳng có chút tình thân nào, chuyện ông dám giết tôi chẳng phải rất bình thường sao? Nhưng tôi phải cảnh cáo ông một câu, tốt nhất ông đừng có dại dột làm thế, không phải vì tôi sợ chết mà vì ông không biết được anh tôi có thiên phú võ thuật mạnh cỡ nào đâu. Giết tôi, Hoàng tộc họ Phùng sẽ gặp phải nguy cơ diệt tộc”.
Nghe Mã Siêu nói thế, Phùng Chí Viễn cười lạnh: “Con đang nói đến Dương Chấn? Cậu ta chẳng qua chỉ là một Chiến Thần xuất ngũ của chiến vực mà thôi. Đúng, bố công nhận cậu ta có thiên phú võ thuật xuất chúng, chưa đến ba mươi đã đạt tới thực lực Siêu Phàm Cảnh, nhưng vậy thì đã là gì? Hoàng tộc họ Phùng này còn có cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, một gã cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thì có thể làm gì được Hoàng tộc họ Phùng này?”
Mã Siêu chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Phùng Chí Viễn thậm chí đã thoáng một tia thương hại, như thể đang thương hại Phùng Chí Viễn kém cỏi không biết đánh giá người.