Chương :
Dương Chấn kinh ngạc ra mặt, Phùng Chí Viễn là bố đẻ của Mã Siêu, đã biết trước Mã Siêu chính là người thừa kế của thế hệ này, vì sao lại muốn vứt bỏ Mã Siêu?
Nếu việc đó đúng là do Phùng Chí Viễn gây nên thì hiện tại, vì sao ông ta lại đem Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng?
Phùng Chí Ngạo lạnh lùng nói: “Nếu tôi nói, làm như vậy có thể mang đến lợi ích to lớn hơn cho cậu ta thì sao?”
Lúc này, Dương Chấn lại trầm mặc.
Anh hiểu ngay ý của Phùng Chí Ngạo, đúng là có khả năng này. Nếu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu là sẽ đem đến lợi ích lớn cho Phùng Chí Viễn thì với sự vô tình của người trong Hoàng tộc, ông ta hoàn toàn có khả năng vứt bỏ con đẻ.
Mã Siêu là người thừa kế của thế hệ này trong Hoàng tộc họ Phùng, đây là chuyện đã không thể thay đổi, nhưng nếu ban đầu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu, đợi khi thời cơ chín muồi lại nhận Mã Siêu về Hoàng tộc, vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
Nghĩ tới đây, Dương Chấn cảm thấy bội phục trí tưởng tượng của mình, nhưng anh biết, đó không phải do trí tưởng tượng của anh quá phong phú mà thực tế thật sự có khả năng này.
“Năm đó, Mã Siêu vừa chào đời đã bị đánh tráo, chuyện ấy đã khiến toàn bộ Hoàng tộc họ Phùng đều chấn động, còn tôi đã trở thành kẻ bị hiềm nghi nhất”.
“Bởi chuyện này mà thậm chí tôi còn bị tạm thời bãi miễn tư cách người thừa kế. Sau đó đã điều tra rất nhiều năm đều không có kết quả gì, mãi cho đến một lần Hoàng tộc họ Phùng gặp phải phiền toái, tôi mới được khôi phục vị trí người thừa kế”.
“Sau này, tôi cũng đã điều tra rất lâu nhưng bất kể tính thế nào thì trong chuyện đánh tráo Mã Siêu, Phùng Chí Viễn là người có khả năng lớn nhất. Chỉ có điều tôi vẫn không có chứng cứ xác thực nào”.
“Mãi đến tầm nửa năm trước, Mã Siêu bị Phùng Chí Viễn bí mật đưa về Hoàng tộc họ Phùng, tôi gần như đã xác định được, toàn bộ chuyện năm đó đều do một tay Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn để vu oan giá họa cho tôi. Một khi vị trí người thừa kế của tôi bị bãi miễn, cậu ta có thể thuận lợi trở thành người thừa kế thế hệ này”.
Phùng Chí Ngạo nói một mạch, Dương Chấn đã hoàn toàn ngây người ra.
Từ trên người Phùng Chí Ngạo, anh có thể cảm nhận được một phong thái cực kì kiêu ngạo, một người kiêu ngạo như vậy sao có thể làm ra loại chuyện như đánh tráo trẻ sơ sinh?
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hiểu sao, Dương Chấn vẫn có cảm giác tín nhiệm đặc biệt dành cho Phùng Chí Ngạo.
“Tôi biết, hiện giờ muốn cậu tin tôi ngay là một việc rất khó, tôi có thể cho cậu ba ngày. Trong ba ngày này, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào”.
Phùng Chí Ngạo bỗng đứng lên, nhìn Dương Chấn, nói tiếp: “Tôi biết, lần này cậu tới đây là định xông vào Hoàng tộc họ Phùng cướp người. Nhưng tôi có thể nói thẳng cho cậu hay, Hoàng tộc họ Phùng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chỉ cần cậu dám xông vào, tôi có thể bảo đảm, cậu sẽ chết không có chỗ chôn”.
Dứt lời, ông ta quay đầu bước đi, Dương Chấn vẫn ngồi đó, rơi vào trầm tư.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Chấn lẩm bẩm với chính mình: “Chẳng lẽ, chuyện năm đó thực sự có uẩn khúc khác?”
Lúc này anh thực sự hoang mang, không biết rốt cuộc có nên tin lời Phùng Chí Ngạo hay chăng.
Lời cảnh cáo trước khi rời đi của Phùng Chí Ngạo không phải chỉ là tiện thể nói ra.
Ngảy cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu còn có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh làm người bảo vệ Hoàng tộc, huống chi là những Hoàng tộc cổ xưa có thực lực mạnh hơn hẳn?
Anh vừa tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng thì Phùng Chí Ngạo đã chờ sẵn ở đó, chỉ e toàn bộ hành trình của anh đều đã nằm trong tầm khống chế của Hoàng tộc họ Phùng.