Chương :
“Nếu ông ta đã dám cho em đến gặp anh thế này, hiển nhiên ông ta hoàn toàn không sợ em bị anh thuyết phục. Lần này, em chỉ có thể thừa nhận thân phận, sau đó nỗ lực khiến bản thân trở nên mạnh hơn, tranh thủ đến một ngày có đủ năng lực tự mình thoát khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Nếu không, bố con em thật sự không có cơ hội nào khác nữa”.
Mắt Mã Siêu đã đỏ lên, kích động nói.
Dương Chấn có thể hiểu được nỗi đau khổ của Mã Siêu lúc này. Đúng như cậu ấy nói, trừ khi cứu được bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng trước lúc đại lễ sắc phong bắt đầu, bằng không, hết thảy đều là công cốc.
Nghĩ tới đây, Dương Chấn bèn bấm số điện thoại của Phùng Chí Ngạo, hỏi: “Có tin tức gì của hai người đó chưa?”
Phùng Chí Ngạo lạnh giọng đáp: “Tên khốn Phùng Chí Viễn này giấu bọn họ quá kĩ, cho tới giờ tôi vẫn chưa tìm được dấu vết gì”.
Dương Chấn nói: “Đừng quên, điều kiện tiên quyết để hai ta hợp tác là ông phải cứu được bé Tĩnh An cùng Phùng Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng một cách bình an”.
Phùng Chí Ngạo không vui: “Chuyện của tôi, tôi làm thế nào, cậu còn chưa có tư cách vung tay chỉ trỏ, trước khi đại lễ sắc phong ngày mai bắt đầu, tôi nhất định sẽ cứu được người ra”.
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Không cần bảo đảm với tôi điều gì, tôi chỉ nhìn vào kết quả, trước giờ khuya nay, ông phải cứu được người mà tôi muốn ra, bằng không, hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây”.
Dứt lời, anh liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, tại một khu nhà tư nhân cao cấp, sắc mặt Phùng Chí Ngạo đã âm trầm cực điểm, ông ta nghiến răng mắng: “Khốn kiếp! Một đứa ranh con từ chốn khác tới đây mà dám chỉ trỏ với tôi”.
Tức thì tức nhưng Phùng Chí Ngạo vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, theo những gì ông ta được biết về Dương Chấn, nếu trước giờ khuya nay mà ông ta vẫn không thể cứu được người ra, chỉ sợ Dương Chấn sẽ thực sự cắt đứt hợp tác với ông ta.
Nghĩ tới đây, ông ta bèn chủ động gọi điện thoại cho Dương Chấn, cắn răng nói: “ giờ khuya nay thì có hơi gấp quá, cho tôi thêm tầm năm tiếng nữa, trước giờ sáng mai, nếu tôi vẫn không thể cứu được người ra, hợp tác giữa chúng ta coi như hủy bỏ”.
Dương Chấn đáp không chút do dự: “Được!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Chấn nhìn Mã Siêu, nói: “Vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Phùng Chí Ngạo đã bảo đảm với tôi, trước giờ sáng mai, ông ta sẽ tìm được bé Tĩnh An và Tiểu Uyển”.
Mã Siêu gật đầu, nặng nề nói: “Nếu giờ sáng mai vẫn chưa có tin gì, em chỉ có thể thỏa hiệp với Phùng Chí Viễn, tham dự đại lễ kế thừa kia mà thôi”.
Nói đoạn, anh ta đứng lên: “Em phải trở về để tránh cho Phùng Chí Viễn nghi ngờ”.
Hai anh em mới gặp mặt một lát lại đã phải chia tay, Dương Chấn cân nhắc một chút, để Mã Siêu trở về. Tuy lòng anh không muốn Mã Siêu quay về đó, cũng không muốn cậu ấy tham dự đại lễ kế thừa ngày mai, nhưng anh hiểu, một khi bé Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển còn ở trong tay Phùng Chí Viễn, thậm chí lúc này ngay cả Ngải Lâm cũng đang ở trong tay ông ta, thì Mã Siêu không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Sau khi Mã Siêu rời đi, chỉ còn lại một mình Dương Chấn trong phòng khách sạn, anh đi qua đi lại hồi lâu, âu sầu ủ rũ.
Bỗng, anh nói với chính mình: “Không được, mình không thể cứ ngồi đây chờ chết!”
Nói đoạn, anh bèn gọi điện cho Phùng Chí Ngạo.
“Dương Chấn, cậu có thôi đi không hả? Nếu cứu bọn họ ra dễ dàng như vậy, chẳng lẽ tôi không nói ngay cho cậu hay sao?”