Chương :
“Chắc chắn là Phùng Chí Viễn đã cho người nhốt chúng ta trong này, không có lệnh của Phùng Chí Viễn, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi”.
Dương Chấn không lên tiếng, đột nhiên nhắm mắt lại, nhất thời luồng không khí lưu động trong toàn bộ mật thất đều nằm trong cảm nhận của anh.
Thấy Dương Chấn không lên tiếng, Phùng Giai Di cũng im lặng, lấy thoại di động ra xem, nhưng không hề có tín hiệu.
Mà trong đầu Dương Chấn lại xuất hiện tình huống bên ngoài trang trại Di Hòa, tuy là đêm khuya nhưng tối nay có trăng, khi Dương Chấn và Phùng Tiểu Uyển tiến vào trang trại Di Hòa, có thể nhìn thấy trang trại Di Hòa tựa lưng vào một ngọn núi lớn hơn nữa còn ở trên đỉnh núi.
Sau khi bước vào cánh cửa bằng kính, họ đi bộ khoảng năm phút, với tốc độ một bước một giây, năm phút tương đương với đi xuống ba trăm bậc thang, mỗi bậc thang khoảng hai mươi cm, như vậy ba trăm bậc thang tương đương với sáu mươi mét.
Mà trang trại Di Hòa lại ở trên đỉnh núi, nói cách khác bọn họ là từ đỉnh núi đi xuống phía dưới sáu mươi mét.
Ngọn núi này không lớn, Dương Chấn ước chừng chỉ khoảng sáu bảy mươi mét, vì vậy sau khi đi vào qua cửa tấm bằng kính, bọn họ đi xuống khoảng sáu mươi mét, vừa vặn ở ngay chân núi.
“Tôi biết rồi!”
Dương Chấn bỗng thốt lên.
Phùng Giai Di vội vàng hỏi: “Anh biết lối ra ở đâu rồi à?”
Dương Chấn lắc đầu: “Mặc dù tôi không biết lối ra ở đâu, nhưng tôi có thể chắc chắn cánh cửa hợp kim này không phải là lối ra duy nhất”.
“Phía trước cửa hợp kim không có cảm giác lọt khí, nhưng trong mật thất này rõ ràng có gió lùa, chứng tỏ ngoài cửa hợp kim còn có những chỗ khác có thể ra ngoài được”.
“Chúng ta bước vào qua cánh cửa bằng kính và đi xuống khoảng sáu mươi mét, vừa vặn là độ cao của ngọn núi phía sau trang trại Di Hòa. Rất có thể căn mật thất này ở ngay chân núi”.
Sau khi nghe Dương Chấn phân tích, hai mắt Phùng Giai Di sáng lên, cô ta nhanh chóng nói: “Anh nói đúng, nơi này chắc chắn còn những lối ra khác, chúng ta tiếp tục tìm!”
Nói xong, Phùng Giai Di lại chạy nhanh xuống bậc thang, sau khi đến mật thất, cô ta nhắm mắt lại và cảm nhận hướng gió.
Chẳng mấy chốc, cô mở mắt ra, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Tôi đã tìm được nơi gió lùa!”
Sau đó, cô ta vội vàng đi tới bậc thang cuối cùng tiếp giáp với mật thất rồi đột nhiên giẫm mạnh xuống.
“Ầm!”
Bậc thang cuối cùng trong phút chốc vỡ tan, lộ ra một cái cửa động, trong cửa động có một luồng gió rất mạnh luồn vào mật thất.
“Đây là?”
Dù Phùng Giai Di là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng lúc này khi thấy cửa động tối đen như mực này cũng không khỏi sợ hãi, vô thức nắm chặt góc áo Dương Chấn.
Dương Chấn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy khí huyết trong người như muốn sôi trào, gió thổi từ cửa động rất mạnh, đồng thời cũng mang theo hơi thở võ thuật nồng nặc.
“Cô ở đây chờ tôi, tôi xuống dưới xem thử”.
Dương Chấn nói xong liền chui thẳng vào cửa động.
Sau khi Dương Chấn tiến vào cửa động, một luồng hơi thở võ thuật dữ dội hơn truyền tới từ trong động.
Cửa hang động cao hơn mật thất bên trên ba mét. Sau khi Dương Chấn mở đèn pin điện thoại di động lập tức cả kinh. Bởi vì trước mắt anh là một bộ xác khô, đang ngồi trên vương tọa, mà luồng hơi thở võ thuật dữ dội này chính là truyền ra từ bộ xác khô này.