Chương :
Đúng lúc này, một luồng hơi thở dữ dội trực tiếp men theo cánh tay của Dương Chấn chạy khắp người anh.
Hai mắt Dương Chấn đầy tơ máu, khí thế võ thuật trên người anh bỗng tăng vọt lên, trực tiếp đấu với luồng khí thế võ thuật tản mát ra từ trên cơ thể xác khô.
Một luồng khí kình khủng bố, lấy cơ thể Dương Chấn làm trung tâm càn quét xung quanh.
Luồng khí thế này điên cuồng tàn phá hang động.
Từ đầu đến cuối, xác khô không hề động đậy, chỉ có một cánh tay của Dương Chấn chộp lấy cánh tay của xác khô vậy mà lại có thể gây ra gợn sóng khí thế võ thuật khủng khiếp như vậy.
Lúc này Phong Giai Di đang ở mật thất bên trên, đương nhiên cũng cảm nhận được khí thế dữ dội đến từ hang động bên dưới, nhất thời sửng sốt.
“Bên dưới xảy ra cuộc chiến lớn sao? Tại sao bên dưới lại bùng nổ ra một luồng khí thế võ thuật khủng bố như vậy?”
Phùng Giai Di khiếp sợ, tự lẩm bẩm.
Bản thân cô ta là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng vào lúc này cô ta có thể cảm nhận được hai người đang chiến đấu bên dưới mặc kệ là ai cũng đều có thể dễ dàng giết chết cô ta.
Cô ta biết một trong hai người bên dưới là Dương Chấn.
Một thanh niên trạc tuổi cô ta, nhưng lại có thực lực đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được lúc này Phùng Giai Di kinh ngạc cỡ nào.
Cô ta không biết trong hang động phía dưới không phải là hai người đang đánh nhau, mà là Dương Chấn nắm lấy cánh tay của một xác khô bí ẩn, sau đó thì xuất hiện hai luồng khí thế võ thuật cuồng bạo giao đấu với nhau.
Với thực lực của Phùng Giai Di cũng không dám xuống dưới, lúc này mà đi xuống dưới thì chỉ có nước nộp mạng.
Thời gian trôi qua, cánh tay bị Dương Chấn nắm chặt của xác khô kia từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích. Một luồng khí thế điên cuồng dọc theo cánh tay Dương Chấn lan tràn khắp người anh.
Hai mắt Dương Chấn đỏ như máu. phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đã phát huy đến cực hạn. Có thể nói dù đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng sẽ không xuất hiện áp lực lớn như lúc này.
Từ trong xác khô có một luồng khí thế khủng bố dường như muốn xóa bỏ ý thức của Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn đột nhiên nhận thấy có một tia sáng lóe lên trong miệng của xác khô, cánh tay còn lại của anh bỗng vỗ vào cằm của xác khô, miệng của xác khô lập tức mở ra, chỉ thấy một vật thể hình quả bóng có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu xuất hiện trong miệng xác khô, còn sáng bóng, tựa như một viên Dạ Minh Châu.
Dương Chấn có thể cảm nhận được hơi thở cuồng bạo vừa rồi là tỏa ra từ hạt châu này chứ không phải trên cơ thể xác khô kia.
Dương Chấn lấy luôn hạt châu ra khỏi miệng xác khô.
Ngay khi hạt châu được lấy ra, khí thế cuồng bạo trên xác khô liền biến mất, mà sau khi hạt châu rời khỏi xác khô cũng không có động tĩnh gì.
“Chuyện gì thế này?”
Dương Chấn cau mày nhìn hạt châu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Một hạt châu tỏa ra khí thế khủng bố như vậy còn bị xác khô không biết thân phận này ngậm trong miệng, nhất định là một báu vật vô cùng quan trọng.
Chỉ là sau khi hạt châu rời khỏi miệng của xác khô thì lại khôi phục bình thường, dường như nó chỉ là một viên Dạ Minh Châu bình thường.