Chương :
Với kinh nghiệm sống của lão ta, không phải lão ta chưa từng gặp thiên tài võ thuật như Dương Chấn, nhưng những cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh chưa đầy ba mươi tuổi mà lão ta từng thấy đều đến từ gia tộc Cổ Võ.
Chẳng lẽ Dương Chấn là thiên tài đến từ gia tộc Cổ Võ nào đó ư?
“Cậu là ai?”
Phùng Hoàng chợt hỏi.
Dương Chấn thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết!”
“Ừm?”
Phùng Hoàng nhíu mày, nhưng khi thấy nét mặt bình tĩnh của Dương Chấn, lão ta biết Dương Chấn không nói dối.
Hay nói cách khác, ngay cả Dương Chấn cũng không biết thân phận của mình à?
Tức là Dương Chấn và Mã Siêu đã tự đi đến bước này mà không cần tài nguyên của gia tộc võ thuật đỉnh cao ư?
Nếu đúng thế thật, thiên phú võ thuật của Dương Chấn hơi khủng khiếp quá rồi đấy?
“Hoàng Chủ, Mã Siêu – anh em của tôi không muốn tranh giành Hoàng Vị, cho dù cậu ấy có phải người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng hay không, tôi hy vọng ông sẽ để cậu ấy rời đi”.
Dương Chấn nói tiếp, trên mặt tràn ngập vẻ kiên định.
Phùng Hoàng lạnh lùng nói: “Nếu thằng bé đúng là con trai cả đời thứ mười chín, cho dù nó không muốn tranh giành, nó vẫn phải trở thành người thừa kế thôi!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Phùng Chí Viễn, lạnh lùng hỏi: “Con định giải thích thế nào?”
Phùng Chí Viễn cười nhạt: “Không có gì để giải thích cả, thằng bé chính là đứa con đầu tiên của con! Cho dù có người nghi ngờ thì cũng phải đưa ra chứng cứ thiết thực chứ? Chẳng lẽ đối phương nói Phùng Siêu có chị thì nó có chị ngay à?”
Phùng Chí Ngạo cười lạnh: “Chú hai, đến giờ mà chú vẫn định lừa bố à? Tôi tin có thể dễ dàng điều tra được Phùng Siêu có chị hay không, bây giờ chú giải thích để kéo dài thời gian chứ gì, chú nghĩ có cần thiết không thế?”
Phùng Chí Viễn mỉm cười: “Anh cả, nếu tôi đã dám nói thế, đương nhiên cũng không sợ các anh điều tra. Nhưng anh cả, anh lừa bố rằng Phùng Siêu có chị, anh không sợ bố điều tra rõ sự thật rồi tước chức Đại hoàng tử của anh à?”
Phùng Chí Ngạo không khỏi rùng mình, nếu Phùng Hoàng điều tra kỹ thì chắc chắn sẽ biết được quan hệ giữa Mã Siêu và Mễ Tuyết.
Tuy ngay cả ông ta cũng không biết được rốt cuộc Mã Siêu hay Mễ Tuyết đã chào đời trước, nhưng ông ta không thể cam đoan rằng Phùng Hoàng cũng không điều tra ra.
Rất nhiều người không ngờ lễ sắc phong Mã Siêu lại trở thành cuộc tranh đấu giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Phùng Hoàng vẫn rất thản nhiên, chẳng biết đang nghĩ gì, nhưng ai cũng hiểu giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ có một bên bị loại khỏi trung tâm quyền lực.
Sự thật chỉ có một, lời nói của Phùng Chí Viễn và Phùng Chí Ngạo hoàn toàn trái ngược nhau, thế nên trong hai bên, chắc chắn có một người đang nói dối.
Dương Chấn không khỏi nhíu mày, anh cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng tới giờ vẫn chỉ là tranh chấp giữa hai anh em Phùng Chí Viễn và Phùng Chí Ngạo, chứ không còn việc gì khác.
Nhưng trước đó, khi tìm anh nói chuyện, Phùng Chí Viễn đã thể hiện rõ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Bằng không, tại sao Phùng Chí Viễn lại dặn anh phải bảo vệ Mã Siêu cẩn thận chứ?
Đúng lúc này một khí thế đáng sợ bổng bao phủ Hoàng tộc họ Phùng.
Trong mắt Phùng Chí Viễn lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đến rồi ư?”