Chương :
Nghĩ tới đây, vẻ do dự trên mặt cô ta biến mất, cô ta nghiêm nghị gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Dương Chấn thoáng ngạc nhiên, thực ra ban nấy anh không đành lòng từ chối cô gái này nên mới bảo thế, bởi vì đúng như cô ta nói, Phùng Hoàng là Phùng Hoàng, còn cô ta là cô ta, hai người khác nhau.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Phùng Giai Di, cô gái này chưa từng làm chuyện gì có lõi với anh và Mã Siêu cả.
Phùng Chí Ngạo cũng vậy.
Anh cũng biết, Mã Siêu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoàng tộc họ Phùng, cho nên Mã Siêu càng không có khả năng tha thứ cho Phùng Hoàng.
Vì vậy, anh mới cố ý nói muốn Phùng Giai Di trở thành người hầu của mình, ra điều kiện khắc nghiệt để cô ta từ chối, không ngờ, cô ta lại đồng ý với yêu cầu của anh.
Dương Chấn còn nói thêm: “Có phải tôi chưa nói rõ ràng không? Hay là cô không hiểu rõ ý tôi?
Dù cô trở thành người hầu của tôi thì nếu có một ngày, Hoàng tộc họ Phùng gặp nạn, tôi vẫn sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi”.
“Chưa biết chừng, tôi còn sẽ dậu đổ bìm leo, đương nhiên, tất cả những chuyện này còn phải xem ý của Mã Siêu thế nào’.
“Giờ cô có còn chắc chản muốn trở thành người hầu của tôi không?”
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: “Tôi hiểu cả!”
Dương Chấn đột nhiên cảm thấy, có lẽ cô gái này điên rồi, mình đã cố tình làm khó để cô ta lùi bước, cô ta không chỉ không chịu lùi mà còn dấn bước tiến tới.
Nhưng anh đã nói ra, hiện tại muốn từ chối thì hình như không được thích hợp lắm.
Dương Chấn đành phải bình tĩnh nói thêm: “Được, nếu cô đã muốn làm người hầu của tôi thì †ôi sẽ cho cô toại nguyện’.
Cứ thế, trưởng công chúa thế hệ này của Hoàng tộc họ Phùng đã trở thành người hầu của Dương Chấn.
Phùng Giai Di hỏi: “Hiện giờ anh có tính toán gì không? Tôi có thể giúp anh làm những gì?”
Dương Chấn nói: “Tôi chỉ có hai ngày, trong vòng hai ngày này, tôi sẽ ở lại đây, nghĩ cách tìm cho được vợ con Mã Siêu cùng với em gái Phùng Tiểu Uyển của tôi”.
“Tôi cần mượn hệ thống tình báo của Hoàng tộc họ Phùng tra giúp tôi chút manh mối, cô có làm được không?”
Phùng Giai Di gật đầu: “Tôi sẽ làm hết sức!”
Nói xong, cô ta rút điện thoại, bấm một dãy số ngay trước mặt Dương Chấn, chẳng mấy chốc, đầu bên kia vắng tới một giọng nói cung kính: “Thưa cô Di, cô tìm tôi ạ?”
Phùng Giai Di bèn bảo: “Tôi muốn tìm ba người…”
Chỉ chốc lát sau, Phùng Giai Di đã huy động quyền thế của mình ở Hoàng tộc họ Phùng, bắt đầu giúp Dương Chấn tìm kiếm nhóm người Ngải Lâm.
Sau đó, cô ta lại hỏi: ‘Hiện còn cần tôi làm gì nữa không?”
Dương Chấn nói: “Tôi hơi đói bụng, đồ ăn của khách sạn này tôi ăn không quen, cô tự tay làm cho tôi vài thứ đi!”
Phùng Giai Di đáp không chút do dự: “Được!”
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm ngon miệng đã được đưa lên.
Lúc này Dương Chấn mới phát hiện, cô gái này quả là toàn năng, không chỉ có võ thuật xuất chúng mà còn biết nấu ăn.