Chương :
Dương Chấn nhìn về phía Tiền Bưu và Satan, nói: “Cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này là trận chiến của cao thủ cấp bậc Siêu Phàm Cảnh, Ảnh Vệ và Hồng Trần chưa đủ sức tham gia, cho mọi người rời khỏi Yến Đô cả đi”.
Nghe Dương Chấn nói thế, sắc mặt hai người đều biến đổi.
Tiền Bưu nói: ‘Cậu Chấn, dù chúng tôi không phải đối thủ của họ nhưng nếu chẳng may gặp chuyện gì, chí ít cũng có thể hỗ trợ đôi chút, cậu cứ để chúng tôi ở lại Yến Đô đi!”
Satan cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Cậu Chấn, Hồng Trần dù sao cũng là tổ chức sát thủ, rất am hiểu ám sát, hay là để các cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong ở lại đi?”
Dương Chấn lắc đầu: “Tất cả đều rời khỏi đây đi, cả hai người nữa!”
Cho đến giờ phút này, hai người mới ý thức được, cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô lần này dường như cực kì nguy hiểm.
Bằng không, vì sao Dương Chấn lại yêu cầu tất cả bọn họ đều phải rời khỏi Yến Đô?
Xem ra, ngay cả Dương Chấn cũng không thể bảo đảm cuộc thi đấu này có thể kết thúc thuận lợi.
Tiền Bưu trầm mặc một hồi, sau đó nghiêm nghị nói: “Vâng, thưa Cậu Chấn!”
Ông ta biết, chỉ khi đã lâm vào tình thế bất đắc dĩ, Dương Chấn mới khiến bọn họ rời đi như Vậy.
Satan cũng nói: “Vâng, thưa sếp!”
Dương Chấn nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ thi đấu, anh phất tay bảo: “Hai người đi đi!”
“RõI”
Hai người nhanh chóng rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Trong phòng chỉ còn Dương Chấn và Phùng Giai Di cùng Mã Siêu đang hôn mê chưa tỉnh.
Phùng Giai Di nhìn Dương Chấn, nói: ‘Ngay cả anh cũng không dám chắc à?”
Dương Chấn hiểu ý “dám chảc” trong lời nói của Phùng Giai Di là chỉ điều gì, ánh mắt anh trở nên kiên định, trầm giọng nói: “Tôi nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, nhất định phải kế thừa Đế Thôn!”
Mã Siêu là người anh em tốt nhất của anh, hiện anh chỉ còn một cách là giành được Đế Trượng thì mới mong lấy được Thị Huyết Châu trong cơ thể Mã Siêu ra, bằng không, Mã Siêu không thể thoát khỏi cái chết.
Thị Huyết Châu đã bị phong ấn trong người Mã Siêu ba ngày, trong thời gian này, Dương Chấn có thể cảm nhận rõ ràng, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể Mã Siêu đang mạnh lên từng ngày, chứng tỏ Thị Huyết Châu bị phong ấn trong cơ thể cậu ấy đang liên tục phá hủy phong ấn để thoát ra.
Mặc dù vị cao thủ áo đen thân bí kia đã nói có thể duy trì phong ấn bảy ngày nhưng Dương Chấn vần không yên tâm, lo rằng Thị Huyết Châu kia chưa đến bảy ngày là đã phá hủy được lực phong ấn nó.
Phùng Giai Di nhìn Dương Chấn đang lo lăng căng thẳng, lên tiếng trấn an: “Anh cứ yên tâm đi kế thừa Đế Thôn, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy tôi chu đáo’.
Dương Chấn gật đầu, nói với Phùng Giai Di: “Cảm ơn cô!”
Chỉ còn một tiếng đồng hồ cuối cùng nữa là tới lúc mở màn cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô.
Dương Chấn không lãng phí thời gian nữa, anh ngồi xếp bãng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Từ sau ngày đột phá cảnh giới ở Hoàng tộc họ Phùng, anh vẫn chưa có thời gian củng cố tu vi, nay cảnh giới võ thuật của anh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, biên độ tăng thực lực do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh mang tới đã yếu đi nhiều.