Chương :
Lưu lão quái cười lạnh: “Dương Chấn, có phải bây giờ cậu đang nghĩ mình mạnh lắm, đến mức không ai kiểm soát nổi cậu nữa chứ gì?”
Dương Chấn cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, nhưng so với ông, đúng là tôi rất mạnh, ít nhất tôi cũng không giống ông, sắp bị tôi giết thì lại được cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành cứu”.
Dương Chấn từng có cơ hội giết Lưu lão quái, nhưng đúng lúc anh sắp giết lão ta, một cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành bỗng xuất hiện rồi hùng hổ đưa Lưu lão quái đi.
Hồi đó, tuy Dương Chấn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh nhưng đã đánh với cao thủ Siêu Phàm Cảnh rồi.
Nhưng không ai ngờ thực lực của Dương Chấn lại tăng nhanh như thế, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ Thần Cảnh đỉnh phong, anh đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh như bây giờ.
Nhưng tốc độ tu luyện của Lưu lão quái còn nhanh hơn, một năm trước lão ta cũng chỉ có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, mà giờ đã là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.
Lúc này, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh bùng nổ từ người Lưu lão quái, bao phủ cả hội trường.
“Cao thủ Siêu Phàm Cảnh!”
Một cao thủ khiếp sợ nói.
Họ cứ tưởng người tham gia cuộc đấu võ ngày hôm nay chỉ đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh là cùng, nào ngờ lại có cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh thật.
Họ không thể xác định Lưu lão quái đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự không tâm thường của lão ta.
Các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Đoàn đều có vẻ nghiêm nghị.
Với tư cách là cao thủ Hoàng tộc, họ đều biết rõ thực lực của Miêu Thành mạnh đến đâu.
Tuy Miêu Thành không phải gia tộc Cổ Võ, nhưng thực lực lại vượt xa Hoàng tộc, thậm chí mạnh hơn cả Hoàng tộc cổ xưa. Nói đúng hơn, họ năm giữa gia tộc Cổ Võ và Hoàng tộc cổ xưa.
Mười ba khu vực của Miêu Thành đều có Vực Chủ với thực lực Siêu Phàm Cảnh.
Hay nói cách khác, Miêu Thành có ít nhất mười ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên đây chỉ là số lượng thấp nhất, con số chính xác sẽ nhiều hơn.
Cho dù có gấp đôi thì Dương Chấn cũng không hề kinh ngạc.
Còn Lưu lão quái chính là cao thủ khu vực số chín của Miêu Thành, người cứu Lưu lão quái từ tay Dương Chấn trước đó tên Hoàng Tiến, chính là Vực Chủ của khu vực số chín.
Về sau Dương Chấn mới biết chuyện này.
Dương Chấn lạnh nhạt liếc Lưu lão quái rồi nhìn lên trời, cao giọng nói: “Diệp Lâm, cút ra đây đi!”
Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!
Nhất là các cao thủ của Hoàng tộc còn khiếp sợ hơn nữa, đương nhiên họ đã từng nghe đến tên Diệp Lâm.
Đó là nhân vật cấp tổ tiên của Hoàng tộc họ Diệp, nhưng… Diệp Lâm đến thật rồi à?
Trong lúc mọi người còn đang nghỉ ngờ, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên: “Không ngờ tôi đã che giấu kỹ như thế mà vẫn bị cậu phát hiện”.
Sau khi dứt lời, Diệp Lâm lập tức xuất hiện trong hội trường.
Diệp Lâm và Lưu lão quái đứng đối diện Dương Chấn, hai người đều nhìn anh với vẻ mặt hài hước, như đang ngắm con mồi.
Dương Chấn thản nhiên nói: “Không ngờ hai ông lại cấu kết với nhau, nhưng cho dù như thế thì sao chứ? Chỉ dựa vào các ông có thể giết nổi tôi à?”