Chương :
Đáy mắt Dương Chấn lóe lên một tia sắc bén, vung tay đánh về phía Lưu lão quái.
“Uỳnh!”
Một chưởng võ xuống trán Lưu lão quái, sắc mặt lão ta lập tức cứng đờ, ánh mắt dần tan rã, thân thể đổ rầm xuống đất, chết không nhắm mắt.
Thủ đoạn của Dương Chấn rất dứt khoát, ngay cả Phùng Giai Di cũng ngây người nhìn, anh nói giết là giết, quan trọng nhất là, Lưu lão quái chính là cao thủ của Miêu Thành, sư đệ lão ta còn là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, chủ khu vực số chín của Miêu Thành nữa.
Phùng Giai Di bỗng nhìn Dương Chấn, hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh sao?”
Vừa rồi, ngay trước mặt Phùng Giai Di, Lưu lão quái đã nói cho Dương Chấn những tin tức về khu vực số chín của Miêu Thành, đồng thời còn nói ra cả tin tức về huyết mạch cuồng hóa của Dương Chấn nữa.
Dương Chấn bình thản nhìn về phía Phùng Giai Di, nói: “Tôi cho rằng cô sẽ không tiết lộ cho người khác! Dù cô thực sự tiết lộ bí mật của tôi ra ngoài thì cũng coi như đáng đời tôi”.
Tuy anh chưa tiếp xúc nhiều với Phùng Giai Di nhưng chỉ qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh lại có thể nhận ra nhân phẩm của cô ta thế nào.
Vì thế, anh hoàn toàn không hề lo Phùng Giai Di sẽ tiết lộ bí mật của mình ra ngoài.
Đương nhiên, dù thực sự tiết lộ thì cũng đã sao?
Đúng như những lời Dương Chấn mới nói với Lưu lão quái, khi anh mới chỉ tới Thần Cảnh đỉnh phong, anh đã dám đương đầu với Vương tộc, mới bước chân vào Siêu Phàm Cảnh đã có gan đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác của Hoàng tộc.
Nay cảnh giới võ thuật của anh đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh, sức chiến đấu ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, một khi cao thủ Bát Cảnh không ra tay, ai có thể đấu lại anh?
“Giờ anh định thế nào?”
Phùng Giai Di không tiếp tục đề tài vừa rồi mà nghiêm nghị hỏi sang chuyện khác.
Dương Chấn lắc đầu: “Tôi cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, chỉ có thể tiếp tục chờ, đợi đến khi cao thủ của Đế Thôn đến tìm tôi thôi”.
Anh chỉ biết, nghe đồn rằng, chỉ ai trở thành ‘ Vương của Yến Đô mới có tư cách kế thừa Đế Thôn, nhưng những tin tức thật sự về Đế Thôn lại không có ai hay biết.
Lần này, anh chủ động tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, đồng thời giật được vị trí quán quân, trở thành Vương của Yến Đô.
Tiếp theo, dường như anh chỉ có thể chờ đợi.
“Truyền thuyết về Đế Thôn luôn có khá nhiều, nhưng những tin tức tình báo thật sự có liên quan đến Đế Thôn lại không thấy có gì”.
Phùng Giai Di bỗng lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc lại: “Từ trăm năm trước, dựa theo yêu cầu của người kia, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc không được bước nửa bước vào Yến Đô, nhưng hôm nay, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc đã nhan nhản khắp Yến Đô rồi, mà vẫn không gặp bất cứ chuyện gì”.
“Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, mà truyền thuyết này rất có thể chỉ là một câu chuyện mà người xưa nghĩ ra, mục đích thực sự là để bảo vệ Yến Đô, không bị những gia tộc đứng đầu xâm lấn”.
“Thực tế, không hề có Đế Thôn gì, hết thảy đều chỉ là truyền thuyết mà thôi”.
Nghe Phùng Giai Di nói đến đó, sắc mặt Dương Chấn trở nên khó coi, anh đã gửi gắm mọi hi vọng vào Đế Trượng, bởi chỉ có thể lấy được Đế Trượng mới cứu được Mã Siêu.
Nhưng nếu quả như lời Phùng Giai Di vừa nói thì chẳng phải có nghĩa là, Đế Thôn không hề tồn tại, cho nên Đế Trượng cũng chỉ là thứ được tưởng tượng ra.