Chương :
Nghe Dương Chấn nói thế, Đế Thiên lại lộ vẻ mặt châm chọc, bảo: “Cậu cho rằng, lúc này cậu đã có tư cách tới Đế Thôn sao?”
Dương Chấn không phục lắm.
Nói sao thì anh cũng là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, quan trọng nhất là, anh chỉ mới bắt đầu tu luyện được sáu năm ngắn ngủi.
Nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, khắp Chiêu Châu này, thử hỏi có được bao nhiêu người trẻ tuổi có tư cách so sánh với anh?
Dương Chấn hỏi: “Theo ý tiền bối thì tới chừng nào tôi mới có tư cách tiến vào Đế Thôn g?”
Đế Thiên đáp: ‘Khi vượt qua Cửu Cảnh!”
Chỉ một câu đã khiến Dương Chấn chết sững tại chỗ.
Phải vượt qua Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có tư cách tiến vào Đế Thôn?
Ngay cả anh cũng chưa từng nhìn thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, cả đến người mạnh nhất trong Hoàng tộc cổ xưa cũng chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh mà thôi.
Còn các gia tộc Cổ Võ, dù thật sự có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh thì sợ răng chỉ chủ gia tộc Cổ Võ mới có thể bước vào cảnh giới này.
Nhưng Đế Thiên lại nói, vượt qua Cửu Cảnh mới có tư cách đi vào Đế Thôn.
Vậy chẳng phải có nghĩa là, cao thủ của Đế Thôn đều là những người đã vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh?
Đế Thiên bình thản liếc nhìn Dương Chấn một cái, nói: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, giờ đã đến lúc rời khỏi đây, tôi chờ cậu ở Đế Thôn!”
Dứt lời, ông ta quay lưng cất bước, chỉ vài bước chân, người đã biến mất, như là tan vào hư không, không còn chút hơi thở võ thuật nào.
Dương Chấn nhìn theo hướng Đế Thiên rời đi, hai tay siết chặt, kiên định nói: “Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ tới Đế Thôn!”
Tuy anh không biết Đế Thôn ở nơi nào nhưng †ừ trên người Đế Thiên, anh có thể cảm giác được cao thủ Đế Thôn hùng mạnh ra sao, sợ là thực lực của Đế Thiên đã vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh thì sẽ là cảnh giới gì?
Chỉ e ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng chưa chắc biết được đâu nhỉ?
“Anh Chấn, Mã Siêu tỉnh rồi!”
Đúng lúc này, giọng Phùng Giai Di từ bên ngoài bỗng truyền đến.
Dương Chấn lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chạy ra, thấy Mã Siêu đã ngồi dậy, sắc mặt hơi tái, ánh mät hơi dại ra.
“Mã Siêu!”
Dương Chấn đi tới, gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi của Dương Chấn, Mã Siêu mới nhìn sang, sắc mặt cực kì bình thản, như đang nhìn một người xa lạ, không nói một lời.
Dương Chấn nhíu mày, anh cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Anh nhìn sang Phùng Giai Di, hỏi: “Sau khi tỉnh lại, cậu ấy vần luôn như thế này à?”
Phùng Giai Di gật đầu: “Hình như cậu ấy không nhận ra chúng ta’.
Dương Chấn cũng có cảm giác như vậy, nhưng Đế Thiên cho anh viên thuốc kia, đã nói nó có thể trấn áp Thị Huyết Châu, vậy thì làm sao lại có vấn đề được?