Chương :
Dương Chấn vội vàng đồng ý: “Được, vậy cứ quyết định thế đi, tôi tới Miêu Thành tìm cỏ Hồi Hồn, cô đi tìm Phùng Tiểu Uyển đồng thời tìm cả những vị thần y nổi tiếng trong cả nước, chỉ cần có thể giúp Mã Siêu tỉnh lại, dù bọn họ có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý”.
Anh đã không có thời gian cân nhắc nhiều hơn, Mã Siêu đã rơi vào tình trạng đánh mất ý thức ba ngày trời, Phùng Giai Di vừa nói, Phùng Hoàng từng bảo rằng tốt nhất là tìm cách khôi phục ý thức cho người bệnh trong vòng nửa tháng, bằng không, dù sau đó thực sự có cách giúp người mất ý thức khôi phục lại thì cũng rất khó thực hiện.
Dương Chấn thu xếp ổn thỏa cho Mã Siêu xong bèn một mình rời khỏi Yến Đô, lên đường tới Miêu Thành.
Dù giờ đây Miêu Thành là một nơi cực kì nguy hiểm với anh, anh cũng phải đến đó một chuyến, nếu không sẽ khó lòng cứu được Mã Siêu.
Miêu Thành cách đây rất xa, Dương Chấn lên máy bay vào giữa trưa, mãi đến sáng sớm hôm sau, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay quốc tế của Miêu Thành.
Chỉ có điều, vừa ra khỏi sân bay, Dương Chấn lập tức cảm nhận được có mấy hơi thở cực khủng bố đang bao vây lấy anh.
Cảm nhận được những luồng hơi thở cực mạnh đang bao vây lấy mình, Dương Chấn thoáng cau mày, anh có cảm giác tin tức về chuyến bay của mình đã sớm bị đám cao thủ của Miêu Thành tìm hiểu được.
Bằng không, vì sao anh vừa tới Miêu Thành đã bị bao nhiêu cao thủ vây quanh như thế?
Điều quan trọng nhất là, hơi thở võ thuật của đám cao thủ này đều vượt trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Nơi này là thành phố chính của Miêu Thành, là thành phố nơi thành chủ Miêu Thành sinh sống, muốn tới các khu vực khác của Miêu Thành thì phải lên máy bay từ sân bay thành phố chính để đi.
Ì Dựa theo kế hoạch, Dương Chấn định tới thành phố chính rồi sẽ tới khu vực số chín của Miêu Thành để tìm kiếm cỏ Hồi Hồn.
Lưu lão quái bị anh giết chết chính là sư huynh của Hoàng Tiến, vực chủ khu vực số chín, một ngày nào đó Hoàng Tiến sẽ tìm tới báo thù cho sư huynh của mình, nếu đã thế, chỉ bằng ngay từ bây giờ, anh tới gặp ông ta một lần.
“Tất cả ra đi!”
Dương Chấn đi tới một nơi yên tĩnh, cao giọng nói.
Anh vừa dứt lời, lập tức có ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh xuất hiện bên cạnh Dương Chấn.
Dương Chấn lạnh lùng hỏi: ‘Các người từ đâu tới? Vì sao lại theo dõi tôi?”
Khi nhìn kĩ bọn họ, Dương Chấn kinh ngạc nhận ra, ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh này đều chỉ mới đến tầm tuổi trung niên, người trẻ nhất thoạt nhìn chỉ mới chừng bốn mươi.
Những cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Chấn từng tiếp xúc trước đây hầu hết đều thuộc lứa tuổi sáu, bảy mươi, đây là lần đầu anh thấy ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới chừng bốn, năm mươi tuổi.
Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh chừng bốn mươi tuổi kia cất tiếng: ‘Chúng tôi tới từ phủ thành chủ, thành chủ của chúng tôi có lời mời, xin Cậu Chấn đây hãy đi theo chúng tôi một chuyến!”
Giọng điệu và thái độ của đối phương hết sức cung kính lịch sự.
Dương Chấn hơi nhíu mày: “Thành chủ Miêu Thành muốn gặp tôi à?”
Anh thực sự không hiểu, vì sao thành chủ Miêu Thành lại muốn gặp mình, quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên anh tới Miêu Thành, và cũng chỉ từng gặp mặt cao thủ của khu vực số chín thuộc Miêu Thành mà thôi.
Nhưng giờ đây, thành chủ Miêu Thành lại tỏ ý muốn gặp anh.