Chương :
Cùng lúc đó, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trong món đồ này tràn ra ngoài.
Giờ phút này, Dương Chấn cảm thấy trường lực quanh mình dường như cũng đã biến đổi, người như có một ngọn núi lớn đè lên.
Con ngươi anh co rút lại, thứ nhỏ bé, nhìn tầm thường thế này lại chứa đựng một sức mạnh kinh khủng cỡ đó.
Sau khi lấy lại tinh thân, Dương Chấn vội từ chối: “Miêu thành chủ, không công không cán sao dám nhận thưởng, ông đã giúp cháu rất nhiều, món quà này quá lớn, cháu không thể nhận được!”
Tuy anh tới Miêu Thành đã được bảy ngày nhưng thời gian tiếp xúc với Miêu thành chủ không tính là nhiều, mỗi ngày đều chỉ gặp ông lão một lát, sau đó uống chén rượu thần kỳ kia, anh liền tiến vào trạng thái tu luyện, đợi khi tu luyện xong đã không thấy Miêu thành chủ đâu.
Mãi đến ngày hôm nay, Miêu thành chủ không đi về trước mà đợi anh tu luyện xong, hai bên hàn huyện một hồi.
Miêu thành chủ cười nói: ‘Cháu đừng từ chối Vội, cứ cầm thử xem sao!”
Ánh mắt ông lão thoáng vẻ trêu chọc, như đang muốn nói, cháu có muốn cũng chưa chắc đã lấy được đâu.
Dương Chấn đang muốn từ chối nhưng lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú với thứ thần bí này.
“Để cháu thử xeml”
Anh nói, sau đó vươn tay ra.
Miêu thành chủ không đưa ngay vật kia vào tay Dương Chấn mà nói: “Trước tiên hãy điều chỉnh đến trạng thái mạnh nhất đãi!”
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Chấn càng thêm chờ mong, một giây sau, anh vận hành Chiến Thần Quyết, huyết mạch cuồng hóa cũng lập tức được kích hoạt, một hơi thở võ thuật L khủng bố từ trên người anh tràn ra.
Thấy Dương Chấn bộc phát trạng thái mạnh nhất, Miêu Thành chủ mới hài lòng gật đầu, cười nói: “Nhận lấy!”
Dứt lời, ông lão đặt đồ vật thần bí lên tay của Dương Chấn.
Vừa mới chạm vào đồ vật thần bí kia, anh đã cảm thấy như đang phải đỡ lấy một ngọn núi khổng lồ, trên tay đột nhiên nặng trịch.
“Âm!”
Tiếng động thật lớn vang lên. Mặt đất dưới chân anh nứt ra, hai chân anh lún sâu trong lòng đất.
Dương Chấn khiếp sợ tột độ, không dám chậm trễ tiếp tục bộc phát huyết mạch cuồng hoá, hai mắt đỏ sậm. Một luồng khí thế cuồng bạo toả ra từ trên người anh.
Cánh tay đang cầm đồ vật thần bí của anh chậm rãi nâng lên.
Lúc này, anh chỉ cảm thấy võ đạo của mình đang bị áp chế, chỉ khi dùng hết toàn bộ sức.lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được đồ vật thần bí này.
Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào Miêu thành chủ có thể cầm nó theo người.
“Ha ha ha hai”
Miêu thành chủ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dương Chấn, chợt cười lớn: “Từ nay trở đi thứ này sẽ thuộc về cháu. Mấy ngày này cháu cứ ở lại đây từ từ làm quen với nó đi!”
Nói xong, ông lão đứng dậy, tay cầm cần câu tay cầm sọt cá, đeo hồ lô rượu trên vai ung dung rời đi, miệng còn ngâm nga khúc hát.
Dương Chấn ngơ ngác nhìn theo. Miêu thành chủ cứ đi như vậy sao?