Chương :
Miêu thành chủ cười đáp: “Tuy trong người cháu có huyết mạch cuồng hoá nhưng vì không kích hoạt được tộc văn nên cháu không thể phát huy ra được thực lực mạnh nhất của huyết mạch cuồng hoá”.
“Vừa hay ông được biết cách để kích hoạt tộc văn là dùng cơn giận để kích thích người sở hữu huyết mạch cuồng hoá. Chỉ khi cháu hoàn toàn ở _ trong trạng thái nổi giận thì mới có thể kích hoạt được tộc văn”.
“Muốn sử dụng huyết mạch cuồng hoá không gây ra bất kỳ tác dụng phụ nào thì phải kích hoạt tộc văn. Hiện giờ cháu kích hoạt trạng thái cuồng hoá sẽ không phải chịu tổn thương nào nữa”.
Nghe xong, Dương Chấn mới hiểu ra, ngạc nhiên đáp: “Vậy tức là những lời vị tiền bối kia vừa nói với cháu không phải là thật sao?”
Miêu Chấn Đông lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên là không. Chẳng qua là vì thành chủ muốn †ôi chọc giận cậu, tôi mới phải dùng tới cách này”.
Dương Chấn lại hỏi: “Tộc văn là cái gì? Ông Miêu nói tộc văn của cháu đã được kích hoạt đúng không?”
Miêu thành chủ cười đáp: “Không sai, kích hoạt rồi. Sau này chỉ cầu cháu kích hoạt huyết mạch cuồng hoá, trên trán cháu sẽ hiện ra tộc văn. Cháu có thể thử xem”.
Dương Chấn vội vàng tiến vào trạng thái cuồng hoá rồi lôi điện thoại ra xem. Anh thấy giữa trán mình xuất hiện một đường vân màu đỏ có hình dạng cực kỳ phức tạp, không nhìn ra được là cái gì.
Điều khiến anh vui mừng chính là, trước kia mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hoá, cơ thể của anh sẽ phải nhận lấy áp lực cực lớn. Sau khi trạng thái cuồng hoá mất đi, anh đều có thể cảm giác được rõ ràng tim mình rất khó chịu.
Nhưng lần này anh không hề cảm thấy khó chịu ở chỗ nào. Ngược lại càng tu luyện, anh lại cảm thấy sức khoẻ của mình càng ngày càng tốt.
Nói cách khác, hiện giờ anh có thể yên tâm kích hoạt huyết mạch cuồng hoá để chiến đấu, không cần phải lo lắng gì nữa.
Sau khi cơn kích động qua đi, Dương Chấn vội vàng nói: “Cảm ơn ông Miêu!”
“Ông Miêu, con dao găm này là thứ gì? Tại sao cháu lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như nó vốn thuộc về cháu. Cảm giác này rất kỳ diệu”.
Miêu thành chủ đáp: “Đây là một vật quý ông từng tình cờ có được, nghe nói chính là bảo vật quý giá nhất của gia tộc huyết mạch cuồng hoá.
Xem ra giờ cháu đoạt được nó cũng là nhờ có huyết mạch cuồng hoá”.
“Con dao này có thể đem lại cho cháu lợi ích gì thì chỉ có thể dựa vào cháu tự mình nghiên cứu.
Dương Chấn cầm con dao lên ngắm nghía.
Chuôi dao cực kỳ đẹp, được nạm một viên đá quý màu xanh lam rất lớn. Lưỡi dao vô cùng sắc bén, loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Anh cảm thấy cầm con dao này rất thuận tay, giống như nó được làm riêng cho anh vậy.
Dương Chấn cất con dao đi, cảm kích nói: “Cháu cảm ơn ông Miêu nhiều!”
Anh và Miêu thành chủ mới nhận nhau không được bao lâu, nhưng trong suốt mấy ngày nay ông lão vẫn không ngừng trợ giúp anh đạt được rất nhiều lợi ích.
Anh không chỉ được uống rượu của ông lão, tăng cảnh giới lên Siêu Phàm Thất Cảnh, giờ đây còn kích hoạt được tộc văn. Đã vậy, ông lão còn cho anh một con dao găm vô cùng phù hợp.
Dương Chấn biết ơn Miêu thành chủ từ tận đáy lòng.
Miêu thành chủ bật cười. Bấy giờ có một người giúp việc già đi tới cung kính nói: “Thành chủ, Hoàng chủ vực tới rồi!”
“Được!”