Chương :
La Thế Hoành cười ha hả: “Vậy làm phiền sếp Lạc nhé, tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho sếp Lạc sau”.
Sau khi cúp máy, Lạc Khải nghiêm nghị nói: “Chủ tịch, cậu định tham dự bữa tiệc mà ông ta mời thật à?”
Dương Chấn gật đầu: “Một con rối thôi mà cũng dám ra mặt, tôi muốn xem xem tập đoàn Thuận Thiên dám đối đầu với tập đoàn Nhạn Chấn này mạnh đến đâu”.
Anh biết tập đoàn Thuận Thiên không đơn giản, nếu nó đơn giản thì với năng lực của mình, Lạc Khải đã giải quyết xong từ lâu. Bây giờ tập đoàn này vẫn còn, tức là ngay cả Lạc Khải cũng không đối phó được.
Dương Chấn nói: “Mang tài liệu về tập đoàn Thuận Thiên đến đây cho tôi”.
Lạc Khải vội đáp: “Vâng, chủ tịch!”
Lạc Khải nhanh chóng mang tài liệu liên quan đến tập đoàn Thuận Thiên tới, tài liệu rất cặn kẽ, có cả thông tin chỉ tiết về cấp cao của tập đoàn Thuận Thiên.
Nửa tiếng sau, Dương Chấn bỏ tài liệu xuống, nhíu mày.
Qua tập tài liệu này, Dương Chấn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của tập đoàn Thuận |_ Thiên. Nó mới được thành lập một tháng ngắn ngủi nhưng đã phát triển đến mức trở thành doanh nghiệp hàng đầu Yến Đô, thậm chí còn dám giành mối làm ăn với tập đoàn Nhạn Chấn nữa.
Quan trọng là những thương nhân từng hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn lại dám từ bỏ Nhạn Chấn để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên.
Dương Chấn hỏi: “Rất nhiều đối tác của chúng ta sẵn sàng từ bỏ tập đoàn Nhạn Chấn để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên, chuyện này rất bất thường, rốt cuộc là tại sao thế?”
Lạc Khải vội đáp: “Tôi đã điều tra, nhưng đám thương nhân đó đều rất kín miệng, hơn nữa cũng không giống bị ép. Hình như họ rất mừng vì được hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên”.
“Tôi nghỉ tập đoàn Thuận Thiên đã cho họ lợi ích khổng lồ, bằng không, họ không đời nào chịu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng chỉ để hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên”.
Dương Chấn gật nhẹ đầu: “Nếu đã không bị ép buộc, vậy chỉ còn khả năng tập đoàn Thuận Thiên đã cho họ những lợi ích không thể từ chối”.
“Nhưng sao tập đoàn Thuận Thiên có thể khiến đám thương nhân đó tin tưởng mình đây?”
Lạc Khải lắc đầu với vẻ cay đảng: “Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, với thực lực của tập đoàn Nhạn Chấn bây giờ, chỉ cần có chút quan hệ với chúng ta thì sẽ hời to, nhưng các đối tác của tập đoàn Nhạn Chấn lại cứ thi nhau chủ động hủy hợp đồng”.
“Tôi đã tính thử, chỉ riêng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà tập đoàn Nhạn Chấn nhận được đã lên tới năm tỷ! Hay nói cách khác, nếu muốn lôi kéo đám thương nhân đó hợp tác, tập đoàn Thuận Thiên phải bỏ ít nhất năm tỷ ra. Quan trọng nhất chính là tập đoàn Thuận Thiên còn phải đảm bảo sẽ giúp đám thương nhân hủy hợp tác với chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn nữa ”.
“Chắc tập đoàn Thuận Thiên phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo đám thương nhân đó về phe mình”.
“Có lẽ kháp Chiêu Châu, cũng không có mấy doanh nghiệp có thể đưa hai trăm tỷ cho đối tác nhỉ?”
Dương Chấn im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu chỗ dựa của tập đoàn Thuận Thiên mạnh hơn tập đoàn Nhạn Chấn thì sao?”
Lạc Khải thoáng sửng sốt rồi nói ngay: “Nếu thế thì đúng là tập đoàn Thuận Thiên có thể dễ dàng khiến đám thương nhân kia phản bội chúng †a, nhưng đó chỉ là một yếu tố mà thôi, quan trọng nhất vấn là lợi ích, đối với thương nhân, kiếm nhiều tiên hơn mới là tất cả”.
Dương Chấn gật đầu: “Cứ gác mấy chuyện đó lại đã, ông đi với tôi đến bữa tiệc trưa nay đi!”
Lạc Khải đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Mười hai giờ trưa, Lạc Khải lái xe đưa Dương Chấn đến một nhà hàng kiểu Nhật.