Chương :
“Rầm rầm rầm!”
Lần nào Phùng Giai Di cũng tấn công với trạng thái mạnh nhất, trong mắt cô ta chỉ có sát khí mãnh liệt.
Yoshida liên tục lùi bước, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi. ¡ “Rốt cuộc cô là ai? Tôi chưa bao giờ gặp người nào còn trẻ như thế mà đã có thực lực Siêu phàm Cảnh”.
Sau khi bị Phùng Giai Di đẩy lùi thêm lần nữa, Yoshida nghiêm nghị hỏi.
Phùng Giai Di không hề định đáp lời, hơi nhích chân, lại lao tới chỗ Yoshida.
Yoshida tức giận nói: “Cô chán sống à!”
Ngay sau đó, khí thế trên người ông ta bỗng tăng lên.
Khí thế của Yoshida chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh bỗng lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Có rất ít bí pháp có thể giúp thực lực tăng một cảnh giới khi ở Siêu Phàm Cảnh, điều này đủ để cho thấy bí pháp mà Yoshida sử dụng có cấp bậc rất cao, hơn nữa còn rất quý giá.
“Nếu cô muốn chết, vậy tôi sẽ giúp cô!”
Yoshida cắn răng, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Nét mặt Phùng Giai Di nghiêm nghị hản lên, cô ta cứ tưởng mình có thể dễ dàng giết Yoshida sau khi dốc toàn lực, nào ngờ Yoshida đã có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh rồi.
“Giết!”
Yoshida quát, lập tức lao tới trước mặt Phùng Giai Di với tốc độ nhanh như chớp, giáng một đòn.
Phùng Giai Di biến sắc, muốn trốn nhưng lại phát hiện mình không trốn nổi.
Dù sao cô ta cũng mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi, còn Yoshida đã đạt tới Siêu Phàm Nhị Cảnh nhờ bí pháp rồi.
“Bộp Đúng lúc đòn tấn công của Yoshida sắp giáng xuống, một cánh tay bỗng xuất hiện, tóm lấy cổ tay Yoshida.
Dương Chấn đứng ở giữa tức giận nói: “Ông định giết người của tôi à?”
Khi nhìn thấy Dương Chấn, Phùng Giai Di vô cùng kinh ngạc, dường như cô ta không ngờ Dương Chấn lại tới đây.
Khi nghe Dương Chấn thốt lên câu “Người của tôi”, lòng cô ta đã ấm áp hẳn lên.
Yoshida thấy Dương Chấn bèn cả giận quát: “Dương Chấn, cậu muốn gì?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Trước đây cũng có kẻ dám lấy người bên cạnh tôi để đe dọa tôi, cuối cùng kẻ đó đã phải chết! Ông nói xem, tôi muốn gì?”
Vừa dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng bố tràn ra từ trên người anh.
“Uỳnh!”
Ý niệm giết chóc khủng khiếp đã bao phủ lên Yoshida, Yoshida cảm thấy như thể có một ngọn núi khổng lồ vừa đè lên người mình, hai đầu gối khuyu xuống, quỳ thịch xuống đất.
Không phải ông ta muốn quỳ lạy Dương Chấn mà áp lực Dương Chấn đè lên người,ông ta quá khủng bố, ông ta không cách nào chịu nổi, hai chân mềm ra, quỳ luôn xuống đất.
Cho đến giờ phút này, Yoshida mới nhận ra, thực lực của Dương Chấn không phải chỉ mới Siêu Phàm Nhất Cảnh mà còn mạnh hơn thế nhiều.
Chỉ một ý nghĩ đã khiến một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như ông ta phải quỳ xuống, người như thế, chí ít cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Yoshida lộ vẻ hoảng sợ: “Sao lại thế được?
Cậu còn chưa đầy ba mươi mà, sao có thể có thực lực trên cả Siêu Phàm Ngũ Cảnh?”