Chương :
“Cậu, rốt cuộc cậu là ai”
Hai tên cao thủ của Hoài Thành khiếp sợ tột cùng, run rẩy hỏi.
Bọn họ vừa mới cảm nhận được một hơi thở vượt xa chính mình truyền tới từ phía Dương Chấn.
Thực lực mà bọn họ có thể phát huy vào lúc này đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng Dương Chấn lại tạo cho bọn họ một áp lực nặng nề, điều đó chứng tỏ, thực lực của Dương Chấn chí ít cũng phải là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.
Một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh thoạt nhìn chưa quá ba mươi, ngay cả ở Hoài Thành, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới.
Hai anh em họ Tống đứng cạnh đó đã dại cả mặt ra rồi, dường như họ không ngờ được, mới vài tháng không gặp, Dương Chấn không chỉ tỉnh táo lại mà cảnh giới võ thuật cũng được tăng tiến lên nhiều.
Dương Chấn lạnh nhạt nhìn về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành, nói: “Tôi là ai, các ông không có tư cách biết, nhưng các ông cần phải biết rằng, con rể của thành chủ Hoài Thành các ông đã chết dưới tay tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, có biết vì sao không?”
Trước đó, khi Dương Chấn nhắc tới chuyện này, hai cao thủ của Hoài Thành còn tưởng rằng Dương Chấn đang nói dối, nhưng lúc này, bọn họ thực sự tin lời anh rồi.
Một người thanh niên có được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, sao có thể là kẻ đơn giản?
“Xin lỗi vì đã quấy rầy!”
Hai tên cao thủ của Hoài Thành đưa mắt nhìn nhau, thu lại khí thế trên người, nhìn Dương Chấn nói lời xin lỗi, sau đó quay người định rời khỏi đây.
“Lúc cho các ông đi, các ông không chịu đi, giờ muốn đi thì đã muộn rồi!”
Dương Chấn lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, thân thể anh đã hóa thành một cái bóng mờ, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt các cao thủ của Hoài Thành.
“Cậu muốn làm gì?”
Hai cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc, một người lên tiếng: “Chúng tôi là người của Dược Vương Cốc đấy, sư phụ chúng tôi là Dược Vương, nếu cậu dám giết chúng tôi, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng tôi”.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Dương Chấn không hề do dự, liên tục tung ra hai chưởng, hai tên cao thủ kia lập tức hộc máu bay ra sau như diều đứt dây.
Ngay lúc thân thể bọn họ chạm đất, sự sống đã hoàn toàn đứt đoạn.
Hai anh em nhà họ Tống ngây người nhìri về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành đã tắt thở, kinh ngạc nói: “Cậu Chấn, cậu giết bọn họ rồi?”
Dương Chấn bảo: “Bọn họ tới đây là để bắt hai ông về Dược Vương Gốc, nơi này của tôi sẽ bị bại lộ, đến khi đó sẽ không tránh khỏi chút phiền toái, tôi không thích phiền toái”.
Nghe vậy, hai anh em họ Tống đều không biết nên nói gì.
Vì sợ phiền toái nên mới giết hai cao thủ của Hoài Thành?
Dương Chấn nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, nói: “Thương tích trên người hai vị tiền bối thế nào? Em có cách nào khôi phục nền tảng võ thuật của họ không?”
Trước đây Phùng Tiểu Uyển từng chữa trị cho người bị mất nền tảng võ thuật, huống chỉ, cô ta và hai anh em nhà họ Tống còn có quan hệ khá thân thiết. ; Phùng Tiểu Uyển gật đầu nói: ‘Hản là được, nhưng còn cần bước vào trị liệu, còn về chuyện có thể chữa trị cho hai ông hoàn toàn khôi phục lại được không thì chỉ có thể từ từ quan sát trong quá trình trị liệu, có điều, hẳn cũng không có vấn đề gì lớn đâu”.