Chương :
Ông ta nhìn theo bóng Dương Chấn di tới cửa, sau đó nhanh chóng bị hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ vây chặt lại.
Đám cao thủ này đều hết sức nghiêm nghị nhìn chăm chăm Dương Chấn.
“Tôi là Dương Chấn, tới đây hỏi thăm thành chủ Hoài Thành!”
Dương Chấn cao giọng nói, thanh âm như tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người, đồng thời truyền vào khắp trang viên.
“Phủ thành chủ là khu vực quan trọng, chớ có làm bậy!”
Một gã cao thủ lạnh lùng nói: ‘Cút ngay khỏi phủ thành chủ, bằng không, giết không tha!”
Hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ đồng loạt tiến lên, ý chí chiến đấu tràn ra.
Dương Chấn cau mày, lạnh lẽo quát: “Cút!”
“Mày muốn chết sao!”
Đám cao thủ của phủ thành chủ lập tức xông về phía Dương Chấn.
Đáy mắt Dương Chấn lóe lên một tia sáng lạnh, chân thoáng di động, nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ.
Khi anh xuyên qua đám cao thủ của phủ thành chủ kia, hơn chục tay cao thủ đều đã ngã gục trên mặt đất.
Cách đó không xa, vị tài xế taxi vừa đưa , Dương Chấn tới đã trợn to cả mắt, như không thể tin nổi: “Cậu ta, cậu ta thực sự tới kiếm chuyện à?”
Nói xong, ông ta cuống cuồng khởi động xe, phóng nhanh khỏi nơi này.
Dương Chấn không ra tay quá độc ác, anh chỉ đánh bay đám người này, sau đó hiên ngang bước vào phủ thành chủ.
Nếu phủ thành chủ đã có người muốn dẫn dụ anh tới đây thì dĩ nhiên phải có mục đích nào đó, bất kể thế nào, sau lưng anh còn có sư phụ Vô Danh.
Anh không tin thành chủ Hoài Thành dám phớt lờ lời cảnh cáo của sư phụ Vô Danh để ra tay giết chết anh.
Chuyến đi tới phủ thành chủ Hoài Thành lần này thực chất là một lần đặt cược, anh cược thành chủ Hoài Thành không dám để anh gặp chuyện chẳng lành ở ngay trong phủ thành chủ.
Ngay khi Dương Chấn xông vào phủ thành chủ, trong một khu nhà cao cấp của phủ thành chủ này.
Một cô gái trẻ chừng hai lăm, hai sáu, dáng dấp xinh đẹp ngọt ngào nhưng sắc mặt lúc này lại hết sức dữ dãn, đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãn thực sự dám đến phủ thành chủ, đúng là chán sống rồi”.
“Thưa cô chủ, hay là chúng ta báo với thành chủ một chút đi ạ, dâu sao, thành chủ cũng từng cảnh cáo chúng ta, không được động vào Dương Chấn.
Một bà cụ đang đứng bên cạnh cô gái bỗng lên tiếng.
Cô gái trẻ kia nghiến răng bảo: “Tôi không có tâm trạng đâu mà để ý nhiều chuyện như vậy, Dương Chấn giết bố tôi nên hắn phải chết! Chỉ khi nào hắn chết, tôi mới có thể yên lòng!”
Bà cụ kia thở dài, nói: ‘Nếu thế thì hãy để già này ra gặp tên nhãi kia đi!”
“Được”
Cô gái trẻ đáp ngay.
Dương Chấn tiến vào trang viên, điệu bộ thản nhiên thoải mái dạo quanh khắp nơi như thể đây là nhà mình.
Một vài cao thủ Hoài Thành cũng đã biết có người xông vào phủ thành chủ, nhưng không ai dám tấn công anh, chỉ dám đi theo anh giám sát †ừ xa.