Chương :
Nay anh đã có thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà vẫn có thể cảm nhận được uy lực khủng khiếp như vậy, chứng tỏ thực lực của thành chủ Hoài Thành có thể đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi.
Dương Chấn bỗng nghĩ tới lần trước, sư phụ Vô Danh của anh bảo cao thủ của Hoài Thành chuyển lời tới thành chủ Hoài Thành răng không được phép đụng tới anh, sau đó thành chủ Hoài Thành quả thật không hề đụng tới anh nữa, vậy chẳng phải có nghĩa là, thực lực của sư phụ còn mạnh hơn thế?
Cảnh giới võ thuật của thành chủ Hoài Thành đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, như vậy, thực lực của sư phụ Vô Danh chắc hẳn cũng đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi.
“Không hổ là đệ tử của lão già khốn kiếp kia, quả rất lợi hại đấy, còn trẻ mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu cho cậu thêm chút thời gian, hẳn không khó để bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đâu”.
Bỗng có một thanh âm hùng hồn từ tòa nhà xa hoa giữa phủ thành chủ truyền đến, người này nói thêm: “Vào đi!”
Nghe thành chủ Hoài Thành nói thế, Dương Chấn rất bất ngờ. Anh vốn tưởng vị thành chủ này sẽ nổi giận, nhưng không ngờ đối phương không hề giận dữ trước hành vi xông vào phủ thành chủ của anh.
Hơn nữa, nghe cách nói của thành chủ Hoài Thành, dường như người này còn là bạn cũ của sư phụ Vô Danh.
Bằng không, sao lại gọi sư phụ anh là lão già khốn kiếp?
Thành chủ Hoài Thành đã lên tiếng, không ai dám tiếp tục ngăn cản Dương Chấn nữa, anh thuận lợi đi vào trong phủ thành chủ.
Trong phòng khách rộng thênh thang, trên ghế chủ nhà có một ông lão râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn như một vị thần tiên.
Một khí thế võ thuật lờ mờ từ trên người ông lão này tràn ra ngoài.
Dương Chấn bỗng có một ảo giác, người này hẳn đã rất nhiều tuổi, có khi đã qua trăm tuổi rồi cũng nên.
Trên người thành chủ Hoài Thành dường’như có một loại hơi thở hết sức ôn hòa, Dương Chấn đắm mình trong đó, cảm thấy vô cùng thoải mái, toàn thân ấm áp, như đang phơi dưới ánh dương.
“Dương Chấn xin ra mắt tiền bối thành chủ!”
Dương Chấn vội vàng chắp tay lễ phép chào, bất kể mình và người này có ân oán gì chăng nữa, đây cũng là một vị tiền bối, những lễ nghĩa cơ bản nhất định không thể bỏ qua.
Thành chủ Hoài Thành đang nhắm nghiền hai mắt, nghe tiếng Dương Chấn chào hỏi mới chậm rãi mở mäắt ra, nhìn Dương Chấn, cười ha hả nói: “Đừng khách khí quá! Ngồi đi!”
Bấy giờ Dương Chấn mới ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn thành chủ Hoài Thành, thưa: “Tiền bối, hôm nay tôi tới đây là vì có chuyện muốn nhờ, mong tiền bối hãy giao Lưu Ba cho tôi”.
Thành chủ Hoài Thành bình thản nói: ‘Lưu Ba mà cậu đang nói là ai, tôi không rõ lắm, nếu người này thực sự đang ở trong Hoài Thành của tôi thì tùy cậu, chuyện giữa hai người, tôi sẽ không nhúng tay vào’.
Chỉ một câu đơn giản nhẹ nhàng lại khiến Dương Chấn nghe ra rất nhiều nội dung.
Đầu tiên, thành chủ Hoài Thành sẽ không nhúng tay vào việc này, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không nhúng tay.
Thứ hai, nếu Dương Chấn muốn bắt Lưu Ba thì chỉ cần anh có thể tìm được, mọi chuyện tùy anh.
Dương Chấn nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, nói: “Vậy có nghĩa là, chỉ cần tôi tìm được Lưu Ba là có thể mang ông ta đi, tiền bối sẽ không nhúng tay ngăn cản?”
Thành chủ Hoài Thành cười nói: “Sao hả?
Không tin tôi à?”
Dương Chấn vội thưa ngay: ‘Không phải không tin, tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, chỉ cần tiên bối không có ý định nhúng tay vào thì tôi yên tâm rồi”.