Chàng Rể Chiến Thần

chương 2792

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Dương Chấn lắc đầu: ‘Không sao, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi”.

Tuy Hoài Lam chưa cho anh đáp án xác thực nhưng anh cũng có thể đoán được phần nào, ở phủ Hoài Thành này, Long Dược không được lòng người lắm, có lẽ ngay cả Hoài Tỉnh Vũ cũng chưa chắc đã coi trọng ông ta.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân anh.

Hoài Lam cùng Dương Chấn đứng bên một khe suối nhân tạo, cô ta nhón chút thức ăn cho cá đặt bên thành lan can bãng đá, rải vào lòng suối, lập tức cả đàn cá chép mấy trăm con nhao nhao bơi tới.

Dương Chấn nhìn sườn mặt xinh đẹp của Hoài Lam, lòng chấn động trước vẻ đẹp ấy.

Anh chỉ đang nhìn Hoài Lam bằng ánh mắt của người thưởng thức cái đẹp, rốt cuộc con người Hoài Lam thế nào, hai bên mới tiếp xúc chưa được bao lâu, anh cũng không rõ lắm.

Hoài Lam chợt mỉm cười nhìn về phía Dương Chấn, hỏi: ‘Anh Chấn này, anh đang nghĩ gì đấy?”

Bấy giờ Dương Chấn mới giật mình lấy lại tỉnh thần, anh hỏi: ‘Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc được xếp vào dạng thế lực có cấp bậc nào?

Cao thủ mạnh nhất Dược Vương Gốc có cảnh giới gì?”

Nghe Dương Chấn nhắc tới Dược Vương Cốc, nụ cười trên môi Hoài Lam biến mất, cô ta nghiêm túc nói: “Ở Hoài Thành có một câu thế này, thà chọc giận thành chủ Hoài Thành cũng đừng chọc tới cốc chủ Dược Vương Gốc”.

“Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc có địa vị hết sức đặc biệt, mặc dù nó thuộc địa giới Hoài Thành nhưng trên thực tế, Dược Vương Cốc lại không nãm trong phạm vi quản lí khống chế của phủ Hoài Thành, nghe nói, thực lực của cốc chủ Dược Vương Cốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, cụ thể đến tâng nào của Cửu Cảnh thì không ai biết”.

Dương Chấn thật không ngờ, ở Hoài Thành, địa vị của Dược Vương Cốc lại cao đến thế.

Anh và lão Cửu đã giết người của Dược Vương Cốc, người của Dược Vương Cốc còn bị lão Cửu dùng cổ thuật khống chế, lần này chỉ e họ đã rước vào thân một phiền toái lớn rồi.

Thấy sắc mặt Dương Chấn trở nên nặng nề khác thường, Hoài Lam bèn hỏi: “Anh Chấn, anh có quen biết gì với người của Dược Vương Cốc sao?”

Dương Chấn không trả lời vấn đề này mà trầm giọng bảo: “Trong Dược Vương Gốc, ngoại trừ cốc chủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào nữa không? Có bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh?”

Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu: “Ở Hoài Thành, Dược Vương Gốc là một thế lực đặc biệt thần bí, tôi chỉ nghe nói thực lực của cốc chủ Dược Vương Gốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về những chuyện khác trong Dược Vương Cốc, tôi cũng không rõ lắm”.

Nghe Hoài Lam nói thế, lòng Dương Chấn càng thêm lo lắng. : Cho tới lúc này, anh mới ý thức được, hình như mình đã chọc phải một phiền toái lớn hơn nữa rồi.

Vốn tưởng rằng phủ Hoài Thành là một chốn nguy hiểm, nào ngờ, thực ra phủ Hoài Thành chẳng mấy nguy hiểm mà chính Dược Vương Gốc ại là một mối nguy lớn hơn.

Ngay khi anh và lão Cửu tới Hoài Thành đã chạm trán với người của Dược Vương Cốc, hơn nữa, Dược Vương Cốc cũng biết anh đã giết chết hai cao thủ của họ trong lúc làm nhiệm vụ đuổi bắt anh em họ Tống.

Lúc lão Cửu dùng cổ thuật đe dọa mấy cao thủ của Dược Vương Gốc còn cố tình bảo bọn họ về nói cho Dược Vương răng, chính Dương Chấn đã giết Xích Thố.

Từ đó, ân oán giữa Dược Vương Cốc và Dương Chấn đã càng thêm sâu sắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio