Chương :
Đợi khi Hoài Lam đi khuất, đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lẽo nói: “Bất kể có phải hai mẹ con các người lợi dụng Lưu Ba dụ tôi đến Hoài Thành hay không, tôi cũng phải qua đó xác nhận lại một lần”.
Nói xong, anh phóng mình về phía Hoài Phượng vừa rời đi.
Cùng lúc này, trong phủ Hoài Thành, tại phòng khách của một biệt thự riêng biệt.
Hoài Phượng tức giận nói: ‘Mẹ, thằng khốn kia thực sự khinh người quá đáng, dám tấn công cả con, nếu không phải nơi này là phủ Hoài Thành thì khéo nó còn dám giết cả con đấy”.
“Cả con ả tỉ tiện Hoài Lam kia nữa, còn dám bênh vực tên khốn đó làm con mất mặt. Mẹ, nhất định mẹ phải xử lí chúng nó giúp con!”
Sắc mặt Hoài Tỉnh Vũ đã cực kì âm trầm, bà †a lạnh lùng nói: “Đừng nóng vội, nó sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi, lần này dù là ông ngoại con cũng không che chở được cho nó đâu”.
Hoài Phượng nghỉ hoặc hỏi: “Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành, ở phủ Hoài Thành, có ai dám ra tay với Dương Chấn trước mặt ông sao?”
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: “Đương nhiên là có!”
Hoài Phượng kinh ngạc: “Ai thế ạ?”
Hoài Tinh Vũ chỉ nói: ‘Con sẽ biết sớm thôi”.
Phủ Hoài Thành cực kì rộng lớn, Dương Chấn mất mười phút mới tới trước cổng biệt thự này.
Đây chính là nơi ở của Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng, lúc này bên ngoài đang có hơn chục vệ sĩ, trong đó có cả sáu gã vệ sĩ vừa rồi đi theo Hoài Phượng.
Thấy Dương Chấn xuất hiện, tên vệ sĩ vừa rồi bị anh quát đến lùi lại lập tức hoảng sợ hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Ông ta vừa nói xong, hơn chục gã vệ sĩ lập tức tiến đến, vây chặt Dương Chấn vào giữa.
Dương Chấn đứng đó, tay chắp sau lưng, không thèm liếc nhìn đám vệ sĩ này một lần mà đưa mắt nhìn về phía biệt thự, cất cao giọng: “Dương Chấn tới đây chào hỏi!”
Anh biết, Hoài Tỉnh Vũ và Hoài Phượng đang ở trong biệt thự này.
Trong phòng, Hoài Phượng kinh ngạc nói: “Mẹ, thằng khốn kia dám chủ động tới tìm chúng †a, thật đúng là không biết sợ chết!
Hoài Tinh Vũ nheo mắt, lạnh lẽo nói: “Đúng là mẹ đã xem nhẹ lòng can đảm của nó rồi, nhưng không sao, ở phủ Hoài Thành này, nó không làm gì được mẹ đâu”.
Nói xong, bà ta cất bước đi ra ngoài.
Hoài Tình Vũ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Dương Chấn đứng giữa vòng vây của đám vệ sĩ, bà ta bình thản nói: “Mày tìm tao có việc gì?”
Dương Chấn nheo mắt nhìn chăm chăm Hoài Tỉnh Vũ, nói: “Tôi đến tìm bà Long là để hỏi thăm về một người”.
“Ha ha ha ha…”
Hoài Tỉnh Vũ bỗng phá lên cười, vẻ mặt trước đó còn bình thản thờ ơ, thoắt cái đã trở nên dữ tợn: ‘Bà Long? Mày giết chồng tao, còn dám tới đây gọi tao là bà Long, mày làm thế là định khiêu khích tao đấy à?”
Dương Chấn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Vì sao chồng bà phải chết, hẳn bà cũng đã biết rõ, đó là vì ông ta cuồng vọng, đánh giá thấp thực lực của đối thủ, mất mạng cũng là tự chuốc vạ vào thân thôi”.
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: “Tự chuốc vạ vào thân? Nói nghe hay lắm. Nhưng nói theo cách của mày thì, mày còn chưa tìm hiểu rõ về tao mà đã dám mò đến phủ Hoài Thành tìm tao, nếu mất mạng ở đây thì có coi là tự chuốc vạ vào thân không?”