Chương :
Dương Chấn lại hỏi: “Trừ việc đó ra, dạo gần đây Hoài Tinh Vũ có từng tiếp xúc với người nào nữa không?”
Hoài Lam lắc đầu: ‘Việc này tôi không nghe nói đến, cho nên có hay không, tôi cũng không rö.
Dương Chấn cảm kích bảo: “Cảm ơn cô nhiều!”
Hoài Lam mỉm cười, nói: “Thành chủ bảo tôi tới chăm sóc anh, anh có cần gì cứ việc nói với tôi, không cần khách sáo đâu”.
Dương Chấn cười cười: ‘Cô đừng cung kính với tôi như vậy, nghe khách sáo quá, cứ gọi Dương Chấn là được rồi”.
Hoài Lam bèn nói: ‘Vậy tôi xin phép gọi anh là anh Chấn”.
Nghe Hoài Lam gọi mình là anh Chấn với giọng điệu gần gũi, Dương Chấn bỗng ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tiểu Uyển cũng luôn gọi anh với giọng điệu như vậy, không biết bên Yến Đô thế nào rồi, bao giờ Mã Siêu mới thức tỉnh được.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng gọi điện tới.
Dương Chấn vừa nhận cuộc gọi, lão Cửu đã nói ngay, giọng hết sức nặng nề: ‘Dương Chấn, †ôi vừa thấy người của Dược Vương Cốc đang di chuyển về phía phủ thành chủ, tôi đoán bọn họ đang đến tìm cậu, cậu phải mau chóng tìm cách rời khỏi đó ngay”.
Nghe vậy, Dương Chấn thoáng cau mày, nói: “Nơi này là phủ Hoài Thành, người của Dược Vương Cốc cũng dám xông vào sao?”
Lão Cửu bảo: “Tôi đã nghe được rất nhiều tin tức về phủ Hoài Thành, có người nói Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước nay chưa từng qua lại, hơn nữa, Dược Vương Cốc có vô số cao thủ, mà thực lực của Dược Vương còn thuộc hàng mạnh không lường được”.
“Tôi có thể cảm nhận được những luồng uy lực cực mạnh từ đám cao thủ của Dược Vương Cốc đang tới phủ Hoài Thành, nhất là cao thủ cầm đầu kia, có thể người này đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ rồi”.
“Cậu nghe lời tôi, tạm rời phủ Hoài Thành trước để tránh việc thành chủ Hoài Thành rơi vào tình thế bất đắc dĩ, phải giao cậu cho Dược Vương Cốc”.
Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Chấn lập tức sâm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Anh lạnh lùng nói: “Nếu người của Dược Vương Cốc dám đến, tôi cũng dám giết họ thôi!”
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, khi dốc hết sức chiến đấu, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Cho dù là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, anh cũng có sức đánh một trận.
Chỉ cần thành chủ Hoài Thành không nhúng †ay vào chuyện này, anh sẽ không sợ hãi.
Sau khi nghe thấy Dương Chấn nói thế, lão Cửu cuống cả lên, vội nói: Dương Chấn, cậu đừng làm loạn, dù sao cậu cũng chỉ mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, cho dù cậu sở hữu huyết mạch cuồng hóa thì cũng không thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đâu”.
“Đừng quên mục đích của chúng ta khi tới Hoài Thành lần này, đó là giết Lưu Ba, hóa giải cổ trùng Vô Tâm trong người cậu, chứ không phải liều mạng với cao thủ của Dược Vương Cốc”: Ông lão chưa biết Dương Chấn đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Tôi điều tra được, rất có thể Lưu Ba đang ở Dược Vương Cốc, tôi và Dược Vương Cốc đã kết thù rồi”.
Lão Cửu lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói: “Nếu vậy thì chỉ có thể liều mạng đánh một trận thôi!”
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng giáng xuống phủ Hoài Thành, Dương Chấn hơi híp mät, nghiêm nghị nói: “Người của Dược Vương Cốc đến rồi!”