Chương :
Khi thấy Hoài Lam, các cao thủ của phủ Hoài Thành đều có vẻ thất vọng.
Tuy Hoài Lam là người bên cạnh thành chủ, nhưng vì cô ta không thuộc chỉ trưởng của phủ thành chủ nên trong dòng chính ở Hoài Thành, cô †a vân không được chào đón.
Quan trọng nhất chính là Hoài Lam mới đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh, trước mặt cao thủ của Dược Vương Gốc, chút thực lực này chẳng ăn thua gì.
“Đúng là một cô gái xinh đẹp!”
Một cao thủ của Dược Vương Cốc híp mắt nhìn chăm chằm vào Hoài Lam, trong mắt tràn ngập vẻ tà ác.
Hoài Lam nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông nội tôi bảo tôi đến báo cho các người biết, các người chỉ có năm phút, trong vòng năm phút, nếu không rời khỏi phủ thành chủ thì tự chịu hậu quả!”
Cao thủ dẫn đầu bên Dược Vương Cốc cười híp mắt, nhìn chăm chăm vào Hoài Lam: “Bảo chúng tôi đi cũng được, nhưng cô phải về cùng chúng tôi”.
Sắc mặt Hoài Lam lập tức trở nên khó coi, cô †a tức giận nói: “Xin ông hãy giữ tự trọng!”
“Tự trọng á?”
Cao thủ của Dược Vương Cốc cười ha hả: “Chưa có người phụ nữ nào Dược Ly tôi muốn mà không có được đâu!”
Nghe thấy đối phương nói thế, Hoài Lam lập tức biến sắc.
Đương nhiên cô ta đã nghe nói về Dược Ly, đó là đồ đệ của Dược Vương – cốc chủ Dược Vương Cốc. Nghe đồn Dược Ly đã thừa kế y bát của.
Dược Vương, hơn nữa còn được Dược Vương dung túng cho, Dược Vương cũng cố tình bồi dưỡng Dược Ly như chủ gia tộc kế nhiệm.
Nhưng đây đều không phải là chuyện chính.
Dược Ly có thiên phú hết sức xuất chúng, chưa đầy năm mươi tuổi đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Quan trọng nhất chính là đời tư của tên khốn này vô cùng hồn loạn, còn thích cái đẹp, rất nhiều cô gái xinh đẹp ở Hoài Thành đã rơi vào tay ông ta.
Cao thủ của phủ thành chủ cũng có vẻ kinh hãi, Dược Ly là người nối nghiệp của Dược Vương Cốc, thực lực của Dược Vương Cốc hết sức khó lường, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng luôn không động đến Dược Vương Cốc, điều đó đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của nơi đây.
Bây giờ Dược Ly lại đích thân dẫn người đến phủ Hoài Thành.
Dược Ly nhìn chăm chằm vào Hoài Lam với vẻ háo sắc: “Người đẹp à, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi ngay”.
Hoài Lam tức giận nói: “Đồ hèn hạ, trơ trến!”
“Ha ha ha ha…”
Dược Ly phá lên cười: “Tôi thích kiểu đanh đá như cô đấy!”
Ông ta nói rồi chợt di chuyển, phóng thẳng tới chỗ Hoài Lam.
Hoài Lam lập tức biến sắc, tức giận nói: “Ông định làm gì?”
Trong lúc cô ta nói, Dược Ly đã tới bên cô ta.
Ông ta giơ một tay ra, ôm cô ta vào lòng, cười ha hả: “Người đẹp à, đi với anh đây một chuyến nhé!”
Một giọng nói tức giận bỗng vang lên: “Ông chán sống à!”
Chỉ thấy Dương Chấn bất chợt xuất hiện, trên người hừng hực ý chí chiến đấu, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí mãnh liệt.