Chương :
Dương Chấn rất kinh ngạc, anh biết thực lực của thành chủ Hoài Thành rất mạnh, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng không ngờ trên đời này lại có người phóng ra khí thế ẩn chứa nhiệt độ.
Anh khẳng định rằng việc nhiệt độ xung quanh bồng tăng lên mấy độ có liên quan tới khí thế mà thành chủ Hoài Thành phóng ra.
Dược Vương híp mắt: “Không ngờ ông cũng đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố, đúng là đáng kinh ngạc!”
Sau khi Dược Vương dứt lời, hơi thở lạnh lẽo bồng lan ra từ người lão ta, không khí nóng rực xung quanh lập tức quay về nhiệt độ bình thường.
Cũng không phải là khí thế trên người thành chủ Hoài Thành đã biến mất, mà hơi thở giá lạnh trên người Dược Vương đã khiến nhiệt độ giảm hẳn.
Đây là lân đầu tiên Dương Chấn biết đến sức mạnh nguyên tố.
Khí thế của thành chủ Hoài Thành ẩn chứa hơi nóng, còn khí thế trên người Dược Vương lại rất lạnh.
Hơn nữa hai người này đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dược Vương đã biết chuyện thành chủ Hoài Thành cũng bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng lại nói không ngờ đối phương cũng tu luyện được sức mạnh nguyên tố, thế nên cho dù bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì cũng chưa chắc đã năm giữ sức mạnh nguyên tố nhỉ?
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán, đây là lần đầu tiên Dương Chấn nhìn thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Hai luồng khí thế lạnh và nóng đầy mạnh mế va vào nhau, nhiệt độ xung quanh lúc nóng lúc lạnh, hai người đứng đối diện với nhau, không ai ra tay trước.
Cao thủ của phủ Hoài Thành đều đứng nhìn từ xa, chỉ có cao thủ từ Siêu Phàm Thất Cảnh trở lên mới dám đến gần hơn một chút.
Hai người giằng co tổng cộng ba phút, hơi thở lạnh lẽo trên người Dược Vương chợt biến mất †ãm, lão ta nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Tôi phải dẫn Dương Chấn đi, cậu ta đã giết cao thủ của Dược Vương Gốc tôi, cậu ta phải tới Dược Vương Cốc với tôi một chuyến”.
Thấy khí thế trên người Dược Vương đã biến mất, thành chủ Hoài Thành cũng thu khí thế lại, cười lạnh: “Tôi nói không rõ à? Hay tai Dược Vương có vấn đề thế? Dương Chấn là khách quý của tôi, ai dám dân cậu ấy đi hả?”
Dương Chấn nhíu mày, không ngờ Dược Vương đích thân tới phủ Hoài Thành chỉ để đưa anh đi.
Nếu bây giờ anh phát huy hết sức chiến đấu thì cũng chỉ ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, đừng nói là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ cũng có thể áp đảo anh.
Nếu thành chủ Hoài Thành mặc kệ anh, không ai có thể ngăn Dược Vương đưa anh đi hết.
Dược Vương híp mắt: “Nếu tôi cứ phải dẫn cậu ta đi thì sao?”
Thành chủ Hoài Thành mỉm cười: “Ông cứ việc thử!”
Sau khi dứt lời, thành chủ Hoài Thành lại phóng khí thế ra, nhưng ông lão nhảm vào Dược Ly chứ không phải Dược Vương.
Vào giây phút này, Dược Ly chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, như thể chỉ cần cử động là sẽ chết.
Thành chủ Hoài Thành cười híp mắt: “Nghe nói ông rất thương yêu người đồ đệ này, nếu tôi không đoán nhầm, chảc đây là đời sau duy nhất _ | của ông nhỉ?”
Câu nói này khiến mọi người kinh hãi!
Trong mắt Dược Vương lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành: “Ông định bắt đồ đệ của tôi để uy hiếp tôi Ủ”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Uy hiếp với không uy hiếp gì cơ? Khó nghe thế? Tôi chỉ định bảo cậu ta ở lại phủ Hoài Thành một thời gian ngắn, chẳng phải ông định đưa khách quý của tôi đi ư? Cứ việc!”