Chương :
Lão Cửu là cao thủ mà Miêu thành chủ cử đến để giúp anh, nếu ông lão đã nói thế thì chắc chăn sẽ không có ác ý. Dương Chấn nhìn thành chủ Hoài Thành rồi nói vào điện thoại: “Vâng!”
Sau khi cúp máy, Dương Chấn nói với thành chủ Hoài Thành: “Dương Chấn sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng của tiền bối, nếu tôi sống sót, chắc chắn tôi sẽ báo đáp thành chủ”.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Cậu định đi ự”
Dương Chấn gật đầu: “Tôi nhất định phải đi!”
Thành chủ Hoài Thành im lặng, không biết đang nghĩ gì. Dương Chấn hết sức cảnh giác, anh chưa tiếp xúc nhiều với thành chủ Hoài Thành, tuy có vẻ việc thành chủ Hoài Thành đối đầu với Dược Vương lúc nấy là để giúp anh, nhưng anh cũng không rõ tại sao lại thế.
Cũng không phải là anh lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, mà anh tiếp xúc với thành chủ Hoài Thành quá ít, cũng không thể biết chắc ông lão là loại người gì chỉ trong thời gian ngản được.
Thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, cháu đi với Dương Chấn đi, dù sao khi ở phủ Hoài Thành, nếu có cháu ở bên, cậu ấy cũng tiện làm một số chuyện”.
Hoài Lam vội nói: “Vâng!”
Dương Chấn đang định từ chối, thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía anh: “Dương Chấn, cậu đừng vội từ chối, tôi không biết tại sao cậu lại mạo hiểm rời khỏi phủ Hoài Thành, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, có thể chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm khi rời khỏi đây”.
“Ở phủ Hoài Thành, Hoài Lam vẫn luôn đi theo tôi, hơn nữa cũng đã thay tôi làm rất nhiều chuyện, được xem như người phát ngôn của tôi ở phủ Hoài Thành, nếu con bé ở bên cậu thì có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết”.
“Đương nhiên, tôi chỉ có thể cam đoan, trừ Dược Vương Cốc ra, các thế lực khác sẽ không đối phó với cậu. Nếu Dược Vương Cốc muốn đối phó với cậu, cậu chỉ có thể tự cầu phúc”.
Nghe thấy thế, Dương Chấn dần cảm thấy nặng nề, tuy có vẻ thành chủ Hoài Thành đang nghĩ cho anh, nhưng Dương Chấn biết ông lão muốn để Hoài Lam giám sát mình.
Đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Chấn cũng không dám tùy tiện đắc tội nên nói ngay: “Vậy cảm ơn thành chủi”
Anh nói rồi nhìn về phía Hoài Lam: “Nếu vậy thì đành phiền cô Lam đi với tôi một chuyến!”
Hoài Lam gật nhẹ đầu, rời đi với Dương Chấn.
Thành chủ Hoài Thành nhìn theo bóng lưng Dương Chấn, hơi híp mắt, trong mắt có sát khí mãnh liệt.
“Bối”
“Ông ngoại!”
Dương Chấn vừa rời đi, Hoài Tinh Vũ đã dẫn con gái là Hoài Phượng tới.
Hoài Tinh Vũ hỏi: “Bố, sao bố lại thả tên khốn này đi chứ?”
Hoài Phượng cũng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông ngoại, tên khốn này đã giết bố cháu, hồi †rước ông rất coi trọng bố cháu nên mới bảo ông ấy ở rể phủ Hoài Thành, bây giờ hung thủ giết người đã tới phủ Hoài Thành chúng ta, tại sao ông lại thả hắn đi chứ?”
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ: “Ta làm thế, đương nhiên có dụng ý riêng, ta cảnh cáo hai mẹ con, đừng động vào Dương Chấn, nếu dám phá hỏng kế hoạch của ta thì cút ngay khỏi phủ Hoài Thành!”
Lúc này thành chủ Hoài Thành đâu còn hiền từ như khi ở trước mặt Dương Chấn chứ, dáng _ vẻ hung ác của ông lão khiến mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng sợ hết hồn.
“Bố, con xin lỗi, bọn con biết sai rồi, bố cứ yên tâm, bọn con không động đến cậu ta đâu!”
Hoài Tỉnh Vũ vội cúi đầu, còn không dám đối mặt với thành chủ Hoài Thành.
Hai mẹ con nhanh chóng quay về chỗ ở, Hoài Phượng tức giận nói: “Ông ngoại dựa vào đâu để bắt chúng ta không động đến tên khốn kia như mình chứ? Chẳng lẽ phải để bố con chết oan uổng à?”