Chương :
Một khi rời khỏi Dương Chấn, với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong của cô ta, nếu gặp phải sự đuổi giết của cao thủ vượt xa Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong từ phủ Hoài Thành, cô ta chỉ còn con đường chết.
Dương Chấn nói: “Cứ rời khỏi Hoài Thành đã rồi tính saul”
Anh cũng biết, nếu giữ Hoài Lam bên cạnh thì có thể giúp tỷ lệ sống sót của cô ta cao hơn,,dù sao bây giờ anh cũng đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nếu dốc hết sức thì cũng có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đương nhiên, anh cũng cần thêm cao thủ bên cạnh, tuy thực lực của Hoài Lam kém xa anh, nhưng vần có thể giúp anh làm một số chuyện.
Đúng lúc này, rốt cuộc chiếc thuyền kia cũng tới bờ, một ông lão tóc bạc đội mũ rộng vành bước xuống.
Lão Cửu vô thức chản trước mặt Dương Chấn, nhìn về phía ông lão: “Chúng tôi muốn rời khỏi Hoài Thành, hãy đưa chúng tôi đi đi!”
Ông lão cười híp mắt, nhìn mấy người, chợt nói: “Rất xin lôi, thành chủ Hoài Thành muốn giữ các người lại đây, nếu tôi đưa các người rời đi thì sẽ không còn chốn nương thân ở phủ Hoài Thành mật.
Lời ông lão nói khiến lão Cửu lập tức sâm mặt, còn Dương Chấn bỗng cảm thấy bất lực, muốn rời khỏi Hoài Thành khó đến thế ư?
Hồi nãy lão Cửu cũng đã nói, người trên thuyền có thể là người bình thường không hề có tu vi, cũng có thể còn mạnh hơn ông lão, mà lão Cửu lại thiên về vế sau hơn.
Hay nói cách khác, có lẽ ông lão ăn mặc hết sức bình thường trước mặt họ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Lão Cửu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nếu ông lão trước mặt mạnh như thế thật, họ vốn không phải đối thủ.
“Nếu vậy thì chúng tôi đành mượn thuyền của ông một lát thôi!”
Lão Cửu nói với vẻ cảnh giác rồi bảo Dương Chấn: “Hai người lên thuyền đi!”
Dương Chấn không nói gì, định dẫn Hoài Lam lên thuyền.
Ông lão vẫn mỉm cười, mở miệng nói: “Căc người định cướp thuyền của tôi à? Hình như làm thế không ổn cho lắm nhỉ?”
Lão Cửu tiện tay ném một miếng ngọc bội cho ông lão: “Miếng ngọc bội Thanh Long này đủ cho ông mua mấy chục nghìn chiếc thuyền con như thế kia”.
Ông lão nói rồi cũng định quay người lên thuyền.
Nhưng lão Cửu vừa quay người, ông lão kia đã biến mất, gân như chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã chắn trước mặt lão Cửu.
Đến giờ phút này, rốt cuộc lão Cửu cũng khẳng định, ông lão có vẻ ngoài bình thường này đúng là cao thủ giấu tài.
Sắc mặt Dương Chấn trắng bệch, quả nhiên đây là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ư?
“Sao thế? Không đủ à?”
Lão Cửu nhíu mày, phóng ý chí chiến đấu ra, trong mắt còn có chiến ý mãnh liệt.
Ông lão cười ha hả: “Không phải là không đủ, mà là cho nhiều quá, tôi không có tiền lẻ đâu”.
Lão Cửu lạnh lùng nói: “Không cần thối, tiền thừa cho ông luôn cũng được”.
Ông lão kia läc đầu: “Không được! Chiếc thuyền này của tôi chỉ trị giá khoảng trăm tệ là cùng, ông chỉ cần đưa chín mươi chín tệ thôi!”
Ông lão nói rồi trả miếng ngọc bội có giá trị , không nhỏ kia cho lão Cửu.