Chương :
Kết hợp với những điều Hoài Lam nói để lừa dối Hoài Tinh Vũ trước đó, tất cả đều cho anh cảm giác chuyện này giống như một sự sắp đặt của thành chủ Hoài Thành.
Đây cũng là điểm cao tay của Hoài Lam, vì chỉ khi nói thế mới có thể giải thích suôn sẻ và khiến cho Hoài Tinh Vũ mắc câu.
Dương Chấn nhìn sang lão Cửu, hỏi: “Ông Cửu, bây giờ chúng ta nên là gì đây?”
Lão Cửu trầm giọng: ‘Hiện giờ hai chúng ta đều đã bị thương nặng, tôi thì cùng lắm cũng chỉ có thể phát huy thực lực đến cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, còn cậu, tôi sợ là ngay cả cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ cũng không phát huy được, mà phủ Hoài Thành cử đông cao thủ đến như vậy, chúng ta hoàn toàn không thể đối kháng nổi”.
Dương Chấn gật đầu: “Nếu đã thế, chúng ta chỉ còn hai cách, một là liều mạng đánh trận này, sau đó bị bọn họ giết, hai là quy phục Hoài Tinh Vũ, làm việc cho bà ta”.
Lão Cửu gật đầu: “Đúng là chỉ còn hai cách ấy”.
Hoài Lam cũng rất phối hợp với hai người: “Thực ra, làm việc cho Hoài Tinh Vũ chưa chắc đã là chuyện xấu, một khi bà ấy thay thế thành chủ Hoài Thành, chúng ta sẽ thành công thần lớn nhất của bà ấy, sau này, chúng ta cũng có thể trở thành người có địa vị ở phủ Hoài Thành rồi”.
Dương Chấn gật đầu: “Nếu vậy, giờ chúng ta thỏa hiệp với họ, sau này sẽ làm việc cho Hoài Tỉnh Vũ?”
“Được”.
Hai người kia gật đầu.
Tuy người do Hoài Tinh Vũ cử đến đã bước qua một bên nhưng bọn Dương Chấn cũng hiểu rõ, khoảng cách hai bên gần như vậy, bất kể bọn họ cố gắng giảm âm thanh xuống thấp cỡ nào, đối phương đều sẽ nghe được.
Thị lực và thính lực của cao thủ võ thuật vốn đã vượt xa người thường.
Vậy nên, bọn họ mới cố ý nói thế để đám người kia nghe được.
Chỉ có điều, cao thủ của Dược Vương Gốc vẫn ị chưa xuất hiện, chuyện này làm Dương Chấn và lão Cửu bắt đầu sốt ruột.
Hiện giờ, chỉ còn cách khiến cho Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đấu với nhau thì bọn họ mới có cơ may bình yên rời khỏi đây, băng không, bọn họ sẽ thực sự rơi vào thế nguy hiểm chết người.
“Đã hết ba phút, các người đã nghĩ kĩ chưa?”
Lúc này, tay cao thủ cầm đầu bước tới, nhìn về phía Dương Chấn, cười ha hả hỏi.
Dương Chấn gật đầu: “Chúng tôi đã nghĩ kĩ rồi, nhưng có một số việc cần trao đổi rõ với Hoài Tỉnh Vũ trước”.
“Ha ha’.
Tay cao thủ cầm đầu cười nhạt: “Cậu đừng có không biết điều, bà chủ đồng ý thu nhận các người là vinh hạnh của các người rồi, còn gì muốn nói thì cứ nói thẳng với tôi đây là được”.
Đúng lúc này, chợt có mấy hơi thở võ thuật cực kì khủng bố bao trùm nơi này.
Đám người của Hoài Tỉnh Vũ đều thay đổi sắc mặt, cao thủ cầm đầu không tiếp tục nói chuyện với Dương Chấn nữa mà nặng nề nhìn về phía khu trường học bỏ hoang kia.
Một giây tiếp theo, mười tên cao thủ mang hơi thở võ thuật cực mạnh xông tới.
Vừa thấy bọn họ, Dương Chấn anh âm thâm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người này là cao thủ của Dược Vương Gốc.
Hoài Lam lập tức chỉ ngay vào đám cao thủ của phủ Hoài Thành, nói với các cao thủ bên Dược Vương Cốc: “Anh Thắng, bọn họ đã giết đại sư huynh của anh rồi!”
“Cô nói cái gì?”