Chương :
Hoài Tỉnh Vũ và Hoài Phượng sợ hãi co rụt người.
Hoài Tỉnh Vũ quỳ rạp xuống, run rẩy nói: ‘Bố, bố đang nói gì thế? Con không hiểu”.
Thành chủ Hoài Thành hí mắt nhìn bà ta: ‘Con thật sự không hiểu? Vẫn còn tính tiếp tục lừa ta am”
Giờ phút này, sát khí đã bao phủ toàn thân thành chủ Hoài Thành.
Lão ta giận dữ nói: “Ta đối xử với mẹ con con không tốt sao? Hay là, bởi vì ta đối xử với mẹ con con tốt quá nên các con mới cho rãng, dù các con có ý định giết ta, ta cũng sẽ không nỡ giết các con?”
Hoài Tinh Vũ đã sợ đến choáng váng cả người, lúc này, cuối cùng bà ta hiểu được, thành chủ Hoài Thành thật sự đã biết hết mọi chuyện từ lâu.
Bà ta sợ hãi lí nhí: “Bố, có phải con ranh Hoài Lam kia đã nói bậy nói bạ gì với bố không? Bố là bố của con, sao con có thể nuôi ý định giết bố mình được?”
Thành chủ Hoài Thành chăm chú nhìn vào mắt Hoài Tinh Vũ, hỏi: “Trong lòng con, thực sự coi ta là bố con sao?”
Hoài Tinh Vũ run bản lên, vội đáp ngay: “Trong lòng con, người chính là bố của conl”
Thành chủ lắc đầu: “Không phải! Trong lòng con, ta chỉ là hung thủ giết bố con, một kẻ thù mà con phải bỏ bao công sức âm thầm bồi dưỡng một đám cao thủ hàng đầu, chuẩn bị sẵn sàng diệt trừ bất cứ khi nào có cơ hội, đúng không?”
Hoài Tinh Vũ khiếp sợ ra mặt, mặc dù bà ta đã đoán được có lẽ thành chủ Hoài Thành đã biết sự thật, nhưng khi bị lão ta chính miệng vạch trần, Hoài Tình Vũ vẫn vô cùng hoảng hốt và sợ hãi.
Thành chủ nói tiếp: ‘Nếu không phải do ta mắt nhằm mắt mở bỏ qua, con cho rằng con có thể qua mặt được ta, âm thầm bồi dưỡng đám cao thủ kia sao?”
Hoài Tỉnh Vũ càng thêm kinh sợ, thành chủ đã biết chuyện bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ từ trước rồi sao?
Thành chủ tỏ vẻ thất vọng, nói: “Ta vốn cho rằng, chỉ cần con không phản bội phủ Hoài Thành, chỉ cần con không ra tay hại ta, ta cũng sẽ không giết con, coi như để an ủi vong linh mẹ con.
“Ta tự thấy ta đã làm tròn trách nhiệm, tận †ình tận nghĩa, nhưng thật không ngờ, con vẫn còn muốn giết ta, lần này, thậm chí còn mang đến †ai ương ngập đầu cho phủ Hoài Thành”.
“Vì thế, con nhất định phải chết!”
Nói xong, lão ta ra lệnh: “Ban rượu!”
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, bưng một cái khay đi tới, trên khay có một bầu rượu rất đẹp và hai chiếc chén nhỏ.
Thành chủ bước tới, tự tay rót hai chén rượu, ánh mắt nhìn về phía Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng hoàn toàn vô cảm, lạnh lùng nói: ‘Hôm nay, hai mẹ con con chỉ có thể lấy cái chết để đền tội!”
Hoài Tỉnh Vũ hoàn hồn, lết tới dưới chân thành chủ, sợ sệt van xin: “Bố, con sai rồi, con thực sự biết lôi rồi, cầu xin bố nể mặt mẹ con, cho con một cơ hội nữa thôi. Từ nay về sau con không dám nữa, xin bố cho con được sống, con thực sự không dám nữa đâu”.
Hoài Phượng cũng khóc lóc cầu khẩn: “Ông ơi, xin ông thương xót mẹ con cháu, tha cho chúng cháu một đường sống với! Cháu thực sự không muốn chết đâu!”
Thành chủ Hoài Thành không để ý đến lời cầu xin của hai người, quay lưng bước đỉi, mãi đến khi lão ta sắp bước qua ngưỡng cửa mới nói một câu: “Ban rượu!”