Chương :
“Uỳnh!”
Lão Cửu tung một quyền trúng lưng Ảnh Tử.
Chân của Ảnh Tử vốn đang hướng thẳng xuống đầu Dương Chấn, nhưng vì người vừa †rúng một đòn đồn toàn lực của lão Cửu, thân thể hơi loạng choạng, chân sượt qua đầu Dương Chấn, giãm xuống nền đất.
“Uỳnh!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, dường như cả vùng này đều chấn động.
Ngay cách đầu Dương Chấn vài cm, có một vết chân lõm sâu xuống đất.
Màng tai Dương Chấn rung lên đau buốt, luồng sóng xung kích cực mạnh lại đánh bay thân thể anh ra xa mấy mét.
Ảnh Tử trúng một quyền của lão Cửu ngay giữa lưng, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc tàn bạo, quay lại nhìn chòng chọc vào lão Cửu, nói: “Ông tự tìm cái chết!”
Lão Cửu nghiến răng nhìn Ảnh Tử, mặt mày hung tợn, ông lão liếm môi, đôi tròng mắt long lên như mắt mãnh thú ghim chặt vào người Ảnh Tử: “Dù ông là Ảnh Tử bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ thì đã sao? Rốt cuộc vẫn chưa phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chân chính”.
Ảnh Tử cười nhạt: “Dù cảnh giới võ thuật của tôi còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì giết ông vân dễ như giết con kiến mà thôi”.
“Thật à?”
Lão Cửu hỏi ngược lại một câu.
Sau đó, một khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên tràn ra từ trên người ông lão.
Ảnh Tử cau mày, sắc mặt chợt căng thẳng vô cùng, bởi vì lão ta vừa cảm nhận rất rõ, khí thế võ thuật trên người lão Cửu đang liên tục trở nên mạnh hơn.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, khí thế võ thuật của lão Cửu đã chạm tới ngưỡng bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Nhưng sau khi đạt tới ngưỡng này, khí thế võ thuật trên người lão Cửu lại không thể tăng thêm nữa.
Ảnh Tử lạnh lùng nói: “Ông đã dùng đến bí pháp để tạm thời thúc đẩy thực lực từ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong vọt lên bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đúng không?”
“Có điều, tác dụng phụ của loại bí pháp này nhất định rất nguy hiểm nhỉ?”
Lão Cửu quệt vết máu bên khóe miệng, hung ác nhìn Ảnh Tử, nói: “Ngay cả chết tôi còn chẳng sợ, há còn sợ mấy cái tác dụng phụ của bí pháp này?”
“Dù không giết được ông, tôi cũng phải khiến ông bị thương thật nặng!”
Vừa dứt lời, lão Cửu đã dằn mạnh một chân xuống đất, mặt đất vỡ nát, ông lão lao người về phía Ảnh Tử.
Lúc này, lão Cửu đã huy động hết toàn bộ thực lực của mình, ông lão hiểu, nếu chỉ dùng thực lực vốn có thì hoàn toàn không có khả năng giết được Ảnh Tử.
Cuộc chiến giữa hai cao thủ có thực lực ngang với cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh Sơ kỳ đã hoàn toàn bùng nổ.
Dương Chấn bị trúng một đòn của Ảnh Tử, giờ đã kiệt sức đến độ không bò dậy nổi.
Vừa rồi, Ảnh Tử võ một chưởng vào lồng ngực anh, ngực anh đã bị thương nặng, máu thịt nhây nhụa, máu chảy không ngừng.
Máu cứ tuôn ra như thế khiến anh chợt có một dự cảm xấu, rằng nếu không thể cầm máu lại kịp thời, chỉ sợ anh sẽ chết vì mất máu.