Chương :
“Cậu không cần quá lo đến chuyện Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay cậu, bởi vì Đinh Xương cũng muốn có được nó, cho nên ông ta sẽ không ngu ngốc đến độ tiết lộ tin này ra ngoài, bởi vì như thế sẽ có thêm rất nhiều cao thủ muốn cướp đoạt linh khí, dựa vào thực lực của nhà họ Đinh, e là không có cơ hội cướp nổi”.
Hoài Lam lái xe tới, nghe lão Cửu nói xong cũng gật đầu đồng tình: “Ông Cửu nói đúng đấy, anh Chấn, anh không cần lo Đinh Xương sẽ tiết lộ tin tức về linh khí trong tay anh đâu, việc chúng ta cần làm lúc này là lên đường ngay”.
Màu đỏ máu trong mắt Dương Chấn tan biến dần, anh cất con dao vào túi.
Ngay khi con dao được thu lại, một cơn đau như xé toạc cơ thể lan khắp người anh.
Mặt anh vặn vẹo đi vì đau đớn, toàn thân cứ run lên.
Lão Cửu lập tức biến sắc: “Linh khí phản phệ!”
Nói xong, ông lão vội đẩy Dương Chấn lên xe, Hoài Lam nhanh nhẹn nổ máy, đạp chân ga, xe lao vút đi.
Dương Chấn năm trong xe, mặt mũi vặn vẹo đi vì đau, anh căn chặt khớp hàm, từng cơn đau đớn dữ dội như thể thân mình đang bị xé toạc khiến anh có cảm giác sống không bằng chết.
Lão Cửu vô cùng lo lăng, hấp tấp nói: ‘Cậu có thể lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong để khống chế linh khí đã là một chuyện vượt ngoài tưởng tượng, lại liên tiếp sử dụng linh khí hai lần trong một khoảng thời gian ngản, việc này sẽ gây tác hại cực lớn cho thân thể cậu, phản phệ cũng sẽ càng mạnh hơn”.
Hoài Lam vừa lái xe vừa lo âu nói: ‘Anh Chấn, anh nhất định phải cố gắng chịu đựng!
Chúng ta sắp rời khỏi địa giới Thiện Thành rồi”.
BẠ.
Cổ họng Dương Chấn thoát ra một âm thanh nghe như tiếng dã thú gầm gừ, anh siết chặt năm tay, cánh tay nổi gân xanh chăng chịt.
Anh đang có cảm giác thân thể của chính mình đang liên tục bị một sức mạnh cực kì cuồng bạo giằng xé.
Thời gian thong thả trôi đi, cơn đau vẫn dùng dăng kéo dài.
Ngay lúc này, trên đoạn đường trước mặt, chợt có mấy chiếc xe tải lớn xuất hiện, chúng nằm quay ngang, chăn giữa đường.
Thấy lối đi phía trước đã bị chặn, Hoài Lam đạp mạnh phanh, tuyệt vọng nói: “Lần này, chúng †a thực sự xong đời rồi!”
Đoạn đường trước mặt đã bị một đoàn xe tải lớn chắn ngang, chiếc xe thương vụ của nhóm Dương Chấn không cách nào vượt qua được.
Đứng trước xe bọn họ là một bóng người quen thuộc, đó chính là Mục Hoa, người từng đi theo Đinh Xương đuổi giết bọn Dương Chấn.
Có điều lạ lùng là, chiếc xe chắn trước mặt bọn họ chỉ có mình Mục Hoa, mấy chiếc xe tải còn lại kia cũng chỉ có một tài xế trên mỗi chiếc xe mà thôi.
Trông tình huống này không giống như đang muốn liều mạng đánh với bọn Dương Chấn.
Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: “Ở yên trên xe, đừng có xuống dưới, một khi thấy không ổn, cô phải quay đầu xe đi ngay”.
Hoài Lam khó xử liếc nhìn Dương Chấn vẫn còn đang oăn mình trong cơn đau đớn tột cùng vì bị phản phệ, lão Cửu lại nói: “Tôi có thể chết, nhưng cậu ấy thì không, cô hiểu chứ?”
Hoài Lam vội đáp: “Hiểu ạ’.
Bấy giờ lão Cửu mới xuống xe, đi về phía Mục Hoa.