Chương :
Trong phòng chỉ còn Mục thành chủ, trong mắt ông lão lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão chợt nói: “Ông đích thân đi một chuyến, giết Đỉnh Xương đi!”
“Vâng!”
Sau khi ông lão dứt lời, một cao thủ mặc áo choàng đen bước ra khỏi bóng tối, tuân lệnh rời đi.
Lúc này, Đinh Vũ đã dẫn người về tới nhà họ Đinh.
Đỉnh Vũ tức giận nói: “Lão già này giấu giỏi thật, không ngờ thực lực của ông ta mạnh đến thế”.
Đỉnh Xương ở bên cạnh hỏi: “Anh nói xem, có phải ông ta đang giả vờ không?”
Đỉnh Vũ hỏi: “Giả vờ ư? Sao em biết được?”
Đinh Xương nói: “Mục thành chủ có danh hiệu Thành Chủ Tàn Nhẫn, năm đó khi hai chân chưa tàn tật, ông ta ngang ngược tới mức nào? Ở Thiện Thành, có thể nói là nghe theo ông ta thì sống, còn đối đầu với ông ta thì chết, nhưng hôm nay, người bên chúng ta xông vào Mục phủ đông như thế, ông ta lại không giết người”.
Nghe thấy thế, Đinh Vũ nhướng mày, nhìn về phía Đinh Xương: “Ý em là ông ta cũng không dám tùy tiện ra tay với chúng ta?”
Đinh Xương gật đầu: “Em nghỉ ngờ ông ta đã dùng bí dược, hoặc sử dụng bí pháp nào đó để phát huy khí thế ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thông thường, loại bí dược và bí pháp này chỉ có thể giúp người ta phóng khí thế ra, khí thế đó cũng không phải thực lực thật sự của họ”.
Nghe thấy Đinh Xương nói thế, Đinh Vũ kinh ngạc nói: “Thế nên bây giờ, có lẽ Mục thành chủ còn không phải đối thủ của anh, hôm nay ông ta xuất hiện rồi phóng khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ra chỉ là giả vờ, từ đó gây áp lực cho chúng ta? Để chúng ta nghĩ thực lực của ông ta vấn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nên phải lùi bước?”
Đỉnh Xương gật đầu: “Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của em, về việc thực lực của Mục thành chủ chưa khôi phục, em cũng không có chứng cứ chính xác”.
Trên mặt Đinh Vũ tràn ngập vẻ điên cuồng, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Nếu đã có khả năng này, tức là chúng ta có cơ hội giết Mục thành chủ, chỉ cần ông ta chết, sau này Thiện Thành sẽ nằm dưới sự quản lý của nhà họ Đinh!”
“Nếu anh có được con dao găm linh khí trong tay Dương Chấn, cho dù là thành chủ Hoài Thành, anh cũng không sợ nữa!”
Trong mắt Đinh Xương lóe lên vẻ tàn nhãn, lão ta nhìn về phía Đinh Vũ: “Anh cả, bây giờ phải xem anh có muốn cược một lần không! Nếu tháng thì sẽ giành được thiên hạ, còn nếu thua thì sẽ là tận thết”
Đinh Vũ không nói gì, hình như đang nghĩ đến tính khả thi của việc ra tay với Mục thành chủ.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Đinh Vũ nói với Đỉnh Xương: “Dù sao chuyện này cũng liên quan tới sống chết của nhà họ Đinh, để anh suy nghĩ thêm, em đi tu luyện trước đi!”
Định Xương gật đầu: “Vâng, thưa anh cả! Cho dù sau cùng anh chọn gì, em cũng ủng hộ anh!”
Đỉnh Xương nói rồi quay người rời đi.
Đỉnh Vũ đứng một mình ở đó, vẫn đang nghĩ xem có nên ra tay với Mục thành chủ không.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thế khủng khiếp bỗng giáng xuống nhà họ Đinh.
Đinh Vũ lập tức biến sắc, phóng khí thế ra, tức giận quát: “Ai?”
Đỉnh Xương vừa ra ngoài được mấy bước cũng phóng khí thế ra, lão ta bỗng cảm nhận được đối phương đang nhắm vào mình.
“Xoetl”
Đúng lúc Đinh Xương vừa sẵn sàng chiến đấu, ánh kiếm bỗng xẹt qua không trung, cứa vào cổ Định Xương.