Chương :
Ngay lập tức, toàn bộ cao thủ phe thành chủ Hoài Thành đều xông về phía các cao thủ của Mục phủ.
“Thành chủ Hoài Thành!”
Mục thành chủ nhìn từng đám cao thủ của Mục phủ ngã xuống, lửa giận bùng lên trong lòng.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nhìn ông lão, nói: ‘Đây là hậu quả việc ông ép tôi, vì một gã Dương Chấn, ông nhất quyết muốn đối đầu với tôi, vậy thì sau hôm nay, thế giới này sẽ không còn Mục phủ nữa!”
Mục thành chủ đã giận dữ tột cùng, ông lão rất muốn xông lên giết chết tên xâm lược trước mắt kia, nhưng ông lão cũng biết, một khi mình ra tay, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ tấn công cao thủ của Mục phủ.
Vì thế, Mục thành chủ không thể tự mình ra tay, đành để các cao thủ của Mục phủ tự đối phó với đám cao thủ của phủ Hoài Thành.
Chứng kiến cảnh giết chóc khắp nơi, Dương Chấn đã ngây ngẩn cả người, sắc đỏ trong đôi mắt anh ngày càng đậm, một cơn phân nộ khủng khiếp từ trên người anh bùng phát.
Anh muốn ngăn trở tất cả, nhưng lại không thể làm được gì.
“Đủ rồi!”
Mục thành chủ bỗng quát lớn một tiếng.
Nếu còn tiếp tục, cao thủ của Mục phủ sẽ thực sự bị sát hại sạch.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần Dương Chấn quỳ xuống cầu xin tôi, †ôi sẽ bảo người bên tôi dừng tay!”
Mục thành chủ trợn trừng mắt, lại không thể làm gì được, cuối cùng, ông lão lại nhìn về phía Dương Chấn, nói như tự trách: “Dương Chấn, xin lỗi cậu!”
Dương Chấn biết, và anh cũng hiểu được sự khó xử của Mục thành chủ, Mục thành chủ muốn giúp anh, nhưng chỉ vì một câu đã chọc giận thành chủ Hoài Thành, khiến cho Mục phủ gánh chịu tổn thất nặng nề.
Hiện giờ Mục thành chủ đã không còn cách nào giúp anh được.
Dương Chấn lắc đầu: ‘Mục thành chủ, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng!”
Nói xong, anh quay sang phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt không còn chút do dự, hai đầu gối gập mạnh xuống.
Nhưng ngay khi đầu gối anh sắp chạm đất, bỗng một bàn tay túm chặt bả vai anh, Dương Chấn ngẩng lên, nhận ra đó là lão Cửu.
Đôi mắt lão Cửu đã văn đỏ, ông lão nhìn Dương Chấn, nói: “Cậu có biết vì sao ông ta lại nhất định muốn cậu phải quỳ xuống không? Bởi vì ông ta vô cùng sợ hãi trước thiên phú võ thuật của cậu, sợ rằng nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, thì ngày sau ông ta nhất định sẽ chết dưới tay cậu”.
“Nhưng nếu hôm nay cậu quỳ xuống trước mặt ông ta, tư tưởng võ thuật của cậu sẽ bị hao tổn, thành quả võ thuật của cậu ngày sau cũng sẽ chỉ dừng lại ở đó, dù cậu có thể sống sót rời khỏi | đây, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt trên ông ta”.
Nghe lão Cửu nói xong, Dương Chấn mới bừng tỉnh, nhưng nếu anh không quỳ xuống cầu xin thành chủ Hoài Thành, sao lão ta chịu bỏ qua cho Mục phủ? Làm sao lão có thể bỏ qua cho những người bên cạnh anh?
Song, nếu võ thuật của mình dừng bước ở đây, sau này mình làm thế nào mà báo thù rửa hận được?
“Thì ra là thế!”
Dương Chấn bỗng hiểu ra được rất nhiều chuyện.