Chương :
Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ canh chừng cũng đã dại ra, mắt nhìn chăm chăm vào con dao găm màu đen còn đang rỉ máu trong tay Dương Chấn.
Sau vài giây ngây dại, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh khí! Cậu ta có một con dao găm linh khít Nhưng cậu ta mới chỉ tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, vì sao có thể khống chế được linh khí?”
Chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có khả năng khống chế linh khí, đây là điều mà tất cả mọi cao thủ võ thuật đều biết.
Vừa rồi, Dương Chấn chỉ mới đột phá lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, mọi người ở đây đều tận mắt thấy được.
Nhưng lúc này, Dương Chấn lại đang cầm một con dao găm linh khí trong tay, đây là một thứ vũ khí chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có hi vọng khống chế nổi.
Sắc mặt Mục thành chủ cũng đã trở nên nặng nề, ông lão đã biết Dương Chấn có một con dao găm linh khí, bản thân ông lão không có ý định gì với linh khí này, chỉ có điều, lúc này Dương Chấn lựa chọn bại lộ linh khí trong tay, chắc chắn sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền phức.
Song ngẫm lại cũng phải, trong tình cảnh hiện nay của Dương Chấn, Mục thành chủ cũng có thể hiểu được nỗ lực tuyệt vọng của Dương Chấn khi lựa chọn dùng linh khí vào lúc này.
Ban đầu, dưới sự hỗ trợ của Chiến Thần Quyết và huyết mạch cuồng hóa, thực lực của Dương Chấn đã gần ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, khi anh lấy con dao găm linh khí ra, hơi thở võ thuật trên người anh đã vọt thẳng lên ngang cấp với Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã xấp xỉ với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Có thể nói, trong đám cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, không một ai có thể giết được Dương Chấn nữa.
“Giết!”
Dương Chấn gầm lên một tiếng, lao vọt tới.
“Phụt phụt phụt!”
Anh điên cuồng vung dao, lưỡi dao găm sắc bén vẽ vào không trung những đường cong lạnh lẽo, mỗi lần lưỡi dao hạ xuống lại mang đi tính mạng của một tên cao thủ.
Cao thủ Hoài Thành sợ đến cứng người, tất cả đều không dám lao lên giao chiến trực diện với Dương Chấn.
Bên đám cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh vốn không có bao nhiêu, hơn nữa, đại bộ phận chỉ là Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, dù xông lên đối phó với Dương Chấn cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng hạ gục anh.
Những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và hậu kỳ đều đã bị lão Cửu và các cao thủ đứng đầu của Mục phủ ngăn chặn.
Thành chủ Hoài Thành lại đang bị Mục thành chủ theo sát, vậy nên, thời gian sau đó hoàn toàn chính là màn độc diễn của Dương Chấn.
Không một ai hay, mỗi khi Dương Chấn giết được một người, thân thể anh lại phải hứng chịu một áp lực vô cùng khủng khiếp.
Anh có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đã bị uy lực khủng bố này xé nát, trên làn da cũng đã xuất hiện những vệt rách rớm máu tươi.
Những vết máu này không phải do binh khí của kẻ địch gây nên mà vì thực lực hiện tại của anh quá kinh khủng, độ mạnh của thân thể anh mới chỉ đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, rất khó gánh nổi thực lực anh đang sử dụng.
Loại đau đớn khủng bố do linh khí phản phệ lên người thế này khiến Dương Chấn cảm thấy gần như không muốn sống nữa, nhưng dù đau đớn tột cùng, anh vẫn cắn răng hứng chịu.