Chương :
Khí thế võ thuật tản ra từ kiếm khách Ảnh Tử vần chỉ ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng ông ta đã luyện hóa được một thanh linh kiếm, sức chiến đấu có thể ngang ngửa với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Song, điều Dương Chấn thấy khó hiểu là, chẳng phải kiếm khách Ảnh Tử đã thất bại trong quá trình đột phá, thân thể bị thương nặng rồi sao? Vì sao còn có thể duy trì thực lực ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như trước đó?
Ngay khi anh còn đang băn khoăn khó hiểu, kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới trước mặt thành chủ Hoài Thành, trường kiếm trong tay vung ra nhanh như điện.
“Âm!”
Ý thức cảnh giác trong chiến đấu của thành chủ Hoài Thành vô cùng mạnh mẽ, ngay khi kiếm của kiếm khách Ảnh Tử chém về phía lão ta, lão ta đã nhanh nhẹn bỏ qua công kích, chân dẫm mạnh xuống mặt đất, thân mình vọt lên, tránh được chiêu tấn công của kiếm khách Ảnh Tử. Một kiếm kia hạ xuống, tòa nhà sau lưng thành chủ Hoài Thành đã bị bổ ra.
Những cao thủ đang giao chiến quanh đó đều ngừng tay, khiếp sợ nhìn về phía tòa biệt thự hai tầng vừa bị chém làm đôi.
“Thành chủ, ông không sao chứ?”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ đã bị thương khắp người, lo lắng hỏi.
Mục thành chủ nhẹ nhàng lắc đầu, lau vết máu nơi khóe miệng, quay lại nhìn kiếm khách Ảnh Tử liền hỏi: “Đột phá thất bại nhưng vẫn duy trì thực lực vốn có?”
Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu.
“Ha ha, tốt lắm.”
Mục thành chủ lập tức cười lớn.
Vừa rồi giao đấu với thành chủ Hoài Thành, Mục thành chủ đã gần như kiệt lực, nếu còn tiếp tục đánh nữa, rất có thể ông lão sẽ mất mạng.
Đúng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử lại hồi phục sức chiến đấu cũ, bước vào cuộc chiến.
“Sao lại thế được?”
Thành chủ Hoài Thành vừa né được một kiếm của kiếm khách Ảnh Tử cũng đã nhìn ra, lão ta khiếp sợ ra mặt, đồng thời cực kì không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Quá trình đột phá bị gián đoạn, có thể sống đã là kì tích rồi, vì sao ông còn giữ được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như thế?”
Kiếm khách Ảnh Tử cười lạnh một tiếng: “Ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?”
Dứt lời, ông ta đã di chuyển, xách linh kiếm lao về phía thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ Hoài Thành kiêng kị liếc nhìn thanh linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, không dám coi thường, ngay khoảnh khắc kiếm khách Ảnh Tử vung kiếm chém tới liền vội né người.
“Âm ầm ầm!”
Kiếm khách Ảnh Tử điên cuồng vung kiếm chém, mỗi một chiêu kiếm chém ra điều sẽ tạo thành thương tổn cực lớn, mặt đất liên tục xuất hiện thêm những vết kiếm dài.
Thành chủ Hoài Thành không thể tìm được cơ hội nào tiếp cận kiếm khách Ảnh Tử, chỉ có thể liên tục né tránh.
Từ thanh trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, lão ta đã cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn, cảnh giới võ thuật của lão ta đã cao đến mức này, thứ khiến lão ta thấy sợ hãi chỉ có thể là linh khí mà thôi.
“Giỏi lãm!”
Thành chủ Hoài Thành nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chòng chọc nhìn thẳng vào Mục thành chủ, nói: “Các người cứ chờ đấy, tôi sẽ còn trở lại!”
Nói xong, lão ta lập tức quay lưng bỏ chạy.