Chương :
Ban đầu, anh chỉ có thể cảm nhận được.
những thứ trong phòng bệnh này, nhưng càng huấn luyện, phạm vi cảm nhận của anh càng rộng ra.
Cảm quan không ngừng mở rộng phạm vi cảm nhận của mình giống như radar vậy.
Từ trong phòng bệnh của anh mở rộng ra biệt viện, rồi đến toàn bộ Mục phủ, hôm nay, tất cả mọi thứ ở Mục phủ đều năm trong phạm vi cảm nhận của anh.
Đương nhiên, cảm nhận thì vẫn chỉ là cảm nhận, tuy có thể phân biệt rõ người hay động vật hoặc là vật phẩm gì, nhưng lại không nhìn thấy.
“Hôm nay, phạm vi cảm nhận của mình đã khuếch trương ra khắp Mục phủ, bản thân mình cũng đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, vậy liệu mình có thể lợi dụng sức mạnh nguyên tố để khống chế nước không?”
Trong đầu Dương Chấn bỗng nảy lên một ý tưởng to gan lớn mật.
Đúng dịp, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều không có ở trong phòng, trên bàn lại có một chén nước.
Ngay lúc này, bỗng có một luồng sức mạnh cực kì dịu nhẹ từ trên người Dương Chấn chầm chậm khuếch tán ra, sức mạnh này mềm nhẹ như nước, tụ dần đến chỗ chén nước trên bàn.
Ngay sau đó, nước trong chén từ trong chén bay lên, lơ lửng giữa không trung, lúc thì biến thành con chim nhỏ, lúc lại biến thành một con rồng nước.
Dương Chấn chăm chú điều khiển nước trong chén, thậm chí quên cả việc cảm nhận bên ngoài.
Đúng lúc này, một tên sát thủ mặc đồ đen, che kín mặt, lắng lặng tiến vào trong phòng.
Vừa lẻn vào phòng, gã sát thủ khiếp sợ phát hiện ra, trong không khí có một con rồng nước đang bơi lội qua lại, lập tức ngây ra.
Sát thủ kinh ngạc thốt lên: ‘Đây là thứ gì?”
Cho đến lúc này, Dương Chấn mới phản ứng lại, phòng này có người đột nhập.
“Rào” một tiếng, con rồng nước hóa thành vô số giọt rơi ào xuống đất.
Sát thủ tuy cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lại nhớ rõ mục đích mình tới đây là gì, bèn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tay cầm một con dao găm, tiến đến trước giường bệnh của Dương Chấn.
Gã sát thủ vung dao, nhìn chăm chằm Dương Chấn nằm bất động trên giường, lạnh lùng nói: “Mày không nên tới Mục phủ mới phải!”
Vừa dứt lời, gã sát thủ không hề do dự, con dao trong tay lao nhanh về phía trái tim Dương Chấn.
“Phụt!”
Ngay khi con dao găm kia sắp cắm vào trái tim Dương Chấn, một mũi tên nước phóng vút tới, xuyên thủng đầu tên sát thủ, hệt như một mũi tên thứ thiệt.
Dưới lớp vải che mặt, cơ mặt gã sát thủ đã cứng đờ ra.
Theo quán tính của thân thể, con dao găm trong tay sát thủ vẫn đâm vào vị trí lồng ngực Dương Chấn, nhưng vì gã sát thủ đã bị mũi tên nước xuyên qua đầu ngay trước khi đâm xuống nên lực đâm của con dao này cũng không quá mạnh, chỉ đủ để làm trầy một chút da trên ngực Dương Chấn.
Tuy không tỉnh lại nhưng dù sao Dương Chấn cũng là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ, độ mạnh của thân thể vốn rất cao, các cao thủ dưới cấp bậc Siêu Phàm Bát Cảnh không thể đâm xuyên thân thể anh chỉ bằng một con dao găm lao theo quán tính được.