Chương :
Anh biết, hiện giờ có rất nhiều người muốn giết anh, thậm chí ngay cả bên trong Mục phủ cũng có người muốn tiêu diệt anh rồi.
Nếu như người vừa bị giết là cao thủ của Mục phủ, liệu Mục phủ có vì việc này mà ra tay với anh không?
Càng nghĩ, lo âu trong lòng càng thêm nặng trĩu, anh nỗ lực thử động đậy một chút nhưng vẫn không hề có kết quả gì.
Sáng hôm sau, người hầu đẩy xe của Mục thành chủ tới đây.
“Tiểu Uyển, hôm nay Dương Chấn thế nào?”
Mục thành chủ nhìn Phùng Tiểu Uyển, tươi cười hỏi.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, như thể đã thành quen, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Về cơ bản thì các vết thương đều đã lành lại, nhưng anh ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh”.
Mục thành chủ khẽ gật đầu, nhìn về phía Dương Chấn đang nằm bất động, thở dài rồi nói: “Hi vọng cậu ấy có thể mau chóng tỉnh lại!”
Nói xong, ông lão lại quay sang Phùng Tiểu Uyển, cười bảo: “Tiểu Uyển, ông thấy các cháu mấy ngày nay đều không ra khỏi đây, cả ngày quanh quẩn trong nhà này, hẳn là bí bách lắm nhỉ?”
Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đưa mắt nhìn nhau, Phùng Tiểu Uyển đáp: “Anh Chấn chưa tỉnh, cháu cũng không có tâm trạng đi đâu”.
Hoài Lam cũng nói: “Hiện giờ tôi chỉ mong đợi anh Chấn mau tỉnh lại, chúng tôi đã ở đây quá lâu, không tiện gây thêm phiền phức cho Mục thành chủ nữa”.
Mục thành chủ vội nói ngay: “Sao cô lại nói vậy chứ? Có gì mà phiền toái đâu? Có phải có ai nói gì với hai người không? Nếu có gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dõ lại bọn họ’.
Hoài Lam vội vàng nói: ‘Không phải, không có gì ạ, là tự chúng tôi cảm thấy ở lại Mục phủ quá lâu sẽ mang đến cho ngài những phiền toái không cần thiết”.
Mục thành chủ bèn bảo: “Ba người cứ yên †âm ở lại đây, muốn ở bao lâu thì ở, nếu có người dám tỏ thái độ bất kính, cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết”.
Hai cô gái vội cảm ơn.
Mục thành chủ cũng chỉ tới đây thăm hỏi một chốc rồi lại bảo người hầu đẩy mình về.
Mục thành chủ đi khỏi, Hoài Lam quay sang nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em có thấy, hình như hôm nay, thái độ của Mục thành chủ đối với chúng ta hơi nhiệt tình quá không?”
Phùng Tiểu Uyển cười bảo: ‘Đúng là có hơi nhiệt tình hơn trước, có lẽ là muốn để em chữa chân cho ông ấy, nhưng qua đây lại thấy anh Chấn vẫn chưa tỉnh, cho nên ngại nói ra chăng?”
Hoài Lam lắc đầu: “Không giống lắm! Chị luôn cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, cho nên mới khiến Mục thành chủ còn đang ngập ngừng chưa hạ quyết tâm lại bỗng nhiên quyết định dứt khoát phải bảo vệ chúng ta đến cùng”.
Mấy ngày qua, Hoài Lam luôn nơm nớp lo lãng đề phòng, chỉ sợ Mục thành chủ chịu áp lực quá lớn nên sẽ quyết định từ bỏ bọn họ.
Nhưng hiện tại, nỗi lo lắng này đã tan biến hoàn toàn.
Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô ta có thể cảm giác được, Mục thành chủ đã hạ quyết tâm bảo vệ bọn họ.
Lúc này, Mục thành chủ đã về tới nơi ở của mình.
“Thành chủ!”
Kiếm khách Ảnh Tử khom người chào.